Chương 3
Về đến nhà, tôi nhanh chóng thu dọn hành lý.
Sống ở đây đã sáu năm, mà những thứ thuộc về tôi chẳng có bao nhiêu, đến một chiếc vali nhỏ cũng không chất đầy nổi.
Trong nhà, phần lớn là quần áo của Cố Hoàn.
Anh ta suốt ngày than nghèo kể khổ trước mặt tôi, rằng toàn bộ tiền bạc đều dồn vào xoay vòng công ty, vì thế nhiều năm qua tôi luôn tằn tiện chi tiêu, dành dụm từng đồng mua đồ hiệu cao cấp cho ta.
Còn quần áo của tôi, dù đã giặt đến bạc màu cũng chẳng nỡ thay.
Thu dọn xong, tôi không quên gỡ bức ảnh cưới trên tường xuống, cùng với đống rác đem đi vứt bỏ.
Vứt xong, tôi cũng chẳng quay về nhà nữa, mà thuận đường ghé vào một tiệm trang sức, định mang chiếc nhẫn cưới Cố Hoàn tặng đi nung chảy—coi như chính thức kết thúc mối kéo dài nhiều năm qua.
Thấy tôi muốn nấu chảy nhẫn vàng, nhân viên bán hàng tròn mắt kinh ngạc:
“Thưa chị, chị chắc chắn muốn nấu chảy chiếc nhẫn này sao?”
Đây chính là chiếc nhẫn Cố Hoàn đã dành dụm suốt hai năm tiền lương để mua cầu hôn tôi.
Khi ấy, ta từng nắm tay tôi thật chặt, ánh mắt đầy thương, vừa đeo nhẫn vừa thề thốt:
“Sau này có tiền, nhất định sẽ mua cho em chiếc nhẫn to hơn, đẹp hơn.”
Thế , khi đã có tiền, ta không còn tặng tôi bất kỳ chiếc nhẫn nào nữa, ngay cả một món quà ra hồn cũng không.
Nghĩ đến đây, tôi không do dự tháo nhẫn ra, gật đầu dứt khoát:
“Chắc chắn.”
Nhân viên cửa hàng vừa đặt chiếc nhẫn lên máy nung, thì tôi bất chợt nghe thấy một giọng quen thuộc vang bên tai:
“Anh Hoàn đúng là tốt với em và mẹ em quá đi~”
Ngẩng đầu , thì ra là Ninh Uyển, Cố Hoàn và mẹ của Ninh Uyển.
Cố Hoàn đang giúp họ chọn trang sức vàng—nhẫn cho Ninh Uyển, vòng tay to bản cho mẹ ta.
Hai mẹ con chỉ cần buột miệng một câu “thích”, ta liền không chớp mắt mà bảo nhân viên gói hết lại.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, viền mắt tôi bất giác nóng lên.
Tôi nhớ rất rõ, ngày công ty lên sàn, tôi từng ngỏ ý muốn Cố Hoàn đổi cho tôi một chiếc nhẫn vàng để kỷ niệm.
Anh ta lại bảo tôi đừng ham hư vinh, còn dối tôi là không có tiền, mong tôi “hiểu chuyện”.
Anh vẽ ra viễn cảnh rằng chờ công ty ổn định, sẽ bù đắp cho tôi bằng bộ trang sức vàng thật đẹp.
Vậy mà tôi đã đợi suốt sáu năm, vẫn không đợi ngày lời hứa đó thành hiện thực.
Với tôi, ta keo kiệt từng đồng.
Với Ninh Uyển, ta lại vung tay mua sắm trang sức sang chảnh chẳng chút do dự.
Tiền ở đâu, ở đó—một chân lý đơn giản như thế, mà đến giờ tôi mới thấm.
Và khi thấy Cố Hoàn—người vốn mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng—lại thản nhiên để mẹ của Ninh Uyển, với đôi tay đầy mồ hôi, thoải mái chạm vào người mình, lòng tôi càng thêm chát đắng.
Trước đây, mẹ tôi từng đến nhà chơi, vào bếp nấu nướng cả buổi, mồ hôi nhễ nhại, chỉ muốn nhờ Cố Hoàn đưa giúp một cái bát.
Thế mà ta lại tỏ vẻ chán ghét ra mặt, sau đó còn rửa tay đi rửa lại nhiều lần, như thể mẹ tôi là thứ gì bẩn thỉu lắm.
Đang thất thần, thì Ninh Uyển đã thấy tôi, giọng lảnh lót đầy mỉa mai:
“Chị Hi, trùng hợp quá ha~ Ở đây cũng gặp chị! Không biết còn tưởng chị đang cố bám theo bọn em đấy!”
Trước lời khích bác đầy khiêu khích của Ninh Uyển, Cố Hoàn như thường lệ lại tin ngay không cần xét.
Anh ta trừng mắt tôi, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Lâm Hi, còn định loạn đến bao giờ? Bây giờ đến cả chuyện cố ý theo dõi cũng học rồi à?” – Cố Hoàn trừng mắt tôi, giọng đầy khó chịu.
Tôi vẫn bình thản đáp:
“Tôi chẳng theo dõi ai cả. Tôi đến đây để nung lại trang sức.”
Cố Hoàn liếc tôi một cái lạnh lùng, ánh mắt chẳng chút quan tâm. Dĩ nhiên ta sẽ chẳng để ý đến việc tôi đang nung chính chiếc nhẫn cưới mà từng tặng.
Tôi cũng không nhiều lời, chỉ lấy trong túi ra bản đơn xin nghỉ việc cùng với bút, đưa đến trước mặt ta:
“Gặp ở đây cũng tiện, ký cái này đi.”
Anh ta chẳng thèm liếc qua nội dung, tiện tay ký luôn.
Sau đó kéo tôi sang một bên, cúi đầu nhỏ, ánh mắt đầy tự tin và mỉa mai:
“Tôi rồi mà, bám theo tôi chắc chắn có mục đích. Gì nào, lần này là xe hay nhà? Quà xin lỗi đưa tôi đâu?”
Tôi bỗng lặng người một thoáng.
Thì ra… tôi đã khiến ta quen rồi.
Bao lần trước, mỗi lần cãi nhau, tôi đều là người xuống nước.
Tôi mua quà, tôi xin lỗi, tôi cố níu kéo.
Chính sự nhún nhường không giới hạn của tôi đã khiến ta coi mọi thứ là đương nhiên.
Nhưng lần này… ta sẽ phải thất vọng.
Bởi thứ ta vừa đặt bút ký không phải là một món quà hòa giải,
mà là bản đơn xin nghỉ việc – sự kết thúc thật sự của chúng tôi.
Chương 4
Tôi vừa định mở miệng thì mẹ của Ninh Uyển đã chen vào giữa hai chúng tôi, đảo mắt đánh giá tôi từ đầu đến chân.
“Cô này là ai ?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, thì Ninh Uyển đã nhanh chóng cướp lời:
“Cô ấy á? Chỉ là chân chạy việc thôi ạ. Lúc nãy còn đưa tài liệu cho Hoàn nữa đó!”
Nghe , ánh mắt mẹ Ninh Uyển thoáng qua một tia khinh miệt, tôi càng lúc càng thêm coi thường.
Tôi quay sang Cố Hoàn.
Anh ta chẳng một lời, cứ thế thản nhiên đứng , để mặc Ninh Uyển và mẹ ta muốn sỉ nhục tôi thế nào thì sỉ nhục.
Chẳng những , ta còn kéo nhẹ tay áo tôi, thấp giọng cảnh cáo:
“Mẹ Uyển Uyển bị bệnh tim, không chịu kích . Lúc trước tôi đã hứa với ấy là sẽ đóng giả trai trước mặt mẹ ấy, đừng hỏng chuyện.”
Nếu là trước đây, nghe thấy mấy lời này, chắc chắn tôi sẽ nổi đóa lên mà cãi cho ra nhẽ.
Nhưng hiện tại tôi thấy chẳng đáng phải giải thích nữa.
Dù sao thì tôi cũng sắp rời đi rồi, thêm một lời hay bớt một câu cũng chẳng thay đổi gì.
Đúng lúc ấy, điện thoại của Cố Hoàn vang lên—là trợ lý gọi đến, thông báo có một cuộc họp quan trọng cần ta có mặt.
Cố Hoàn vừa định nhận lời thì Ninh Uyển kéo tay ta lại, giọng đầy uất ức:
“Anh Hoàn, đã hứa sẽ đi dạo phố với mẹ em mà…”
Tôi nghĩ, với tính cách trước giờ luôn đặt công việc lên hàng đầu của ta, chắc chắn sẽ từ chối.
Bạn thấy sao?