“Tiền thuốc cho mẹ em… cùng lắm em bán thận, bán máu cũng sẽ gom đủ…”
Cô ta vừa khóc vừa định bỏ đi, Cố Hoàn lập tức đưa tay kéo ta lại, còn tiện tay giáng cho tôi một cái tát như trời giáng.
“Lâm Hi, đủ chưa? Cô phải dồn ép Ninh Uyển đến chết mới hả dạ à?!”
Má tôi nóng rát, vết thương vừa lành lại từ lần bị bút sắt đâm nay lại vỡ ra, máu tuôn xuống cổ.
Tôi ôm mặt, trừng mắt Cố Hoàn.
Từng ấy năm, tôi cùng ta dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng, giúp ta mở rộng quy mô công ty, đứng vững giữa thương trường.
Vì một dự án đầu tư, tôi từng quỳ gối cả đêm giữa trời mưa tuyết trước cổng nhà đầu tư, kết quả sốt cao suốt một tuần.
Hồi đó, ta từng ôm tôi vào lòng, đầy xót xa mà thề thốt:
“Đợi thành công, nhất định không phụ em.”
Còn bây giờ? Anh ta đã thành danh, lòng cũng đổi thay, thậm chí còn muốn chèn ép tôi đến cùng.
Thấy tôi mình, Cố Hoàn mặt lạnh như băng:
“Nhìn tôi gì? Lâm Hi, tôi cảnh cáo , nếu còn dám bắt nạt Uyển Uyển, đừng trách tôi đuổi việc !”
Nghe , tôi bật .
Cố Hoàn tưởng tôi đã chịu cúi đầu, giọng cũng dịu lại:
“Thôi rồi, em xin lỗi Uyển Uyển đi, chuyện hôm nay coi như bỏ qua.”
Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ nhẫn nhịn nuốt giận, miễn cưỡng xin lỗi dù trái với lương tâm.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ khẽ lạnh, lập tức giơ tay tát trả thẳng vào mặt Cố Hoàn.
“Cái tát này, trả lại .”
“Còn chuyện đuổi việc? Không cần phiền phức đâu, tôi tự viết đơn nghỉ việc ngay bây giờ.”
Chương 2
“Cái gì? Nghỉ việc?”
Cố Hoàn sững người tại chỗ, ánh mắt khẽ dao , đến mức quên cả chuyện vừa bị tôi tát.
Khóe môi Ninh Uyển cong lên điên cuồng, trên mặt lại cố ra vẻ giả nhân giả nghĩa:
“Chị Hi, Hoàn chỉ trong lúc tức giận thôi mà, sao chị lại coi là thật ?”
“Em thẳng, mong chị đừng giận. Chị cũng đâu còn trẻ nữa, mà bây giờ thị trường việc lại cạnh tranh khốc liệt như … Chị nghỉ việc rồi thì còn có thể tìm công việc tốt như hiện tại sao?”
“Dù giận đến đâu, chị cũng không thể lấy tiền đồ ra giỡn !”
Bị ta khích một câu như thế, sắc mặt Cố Hoàn lập tức sầm xuống.
“Lâm Hi, em có thể thôi ầm lên không?”
Tôi thì chỉ điềm nhiên, không mảy may dao .
“Tôi không ầm, từ đầu đến giờ tôi rất nghiêm túc.”
“À mà này, giờ tôi nghỉ việc rồi, phiền chuyển lại số tiền thưởng và hoa hồng đã bị trừ của tôi. Nếu không, tôi sẵn sàng nhờ luật sư nộp đơn khiếu nại lên phòng lao .”
“Còn nữa, mặt tôi bị rách da, tiền viện phí cũng phải thanh toán cho rõ ràng.”
Sắc mặt Cố Hoàn càng lúc càng u ám, khó coi đến đáng sợ.
Lâm Hi!”
Tôi chẳng buồn đôi co, cầm điện thoại lên định gọi cho luật sư.
Thấy tôi thực sự tới, Cố Hoàn chẳng còn cách nào, đành cắn răng chuyển tiền cho tôi, miễn cưỡng nuốt giận để tránh sự việc rùm beng.
Chuyển khoản xong, ta còn không quên hừ lạnh một tiếng, tiếp tục ra vẻ đạo mạo mà răn dạy:
“Lâm Hi, sao em lại trở thành người như thế này? Thật khiến tôi quá thất vọng!”
Nếu là trước kia, bị ta thao túng kiểu đó, tôi chắc chắn sẽ dằn vặt tự trách, không ngừng soi xét bản thân, tự hỏi mình đã gì sai.
Sau đó thì gấp gáp xin lỗi, cầu xin tha thứ trong sự thấp hèn.
Nhưng hiện tại tôi chẳng mảy may để tâm.
Dù sao tiền cũng đã vào tay, còn về phần Cố Hoàn—tôi đã chẳng còn ta nữa, thì sao tôi còn bận lòng đến suy nghĩ của ta?
Cố Hoàn vốn đang chờ tôi cúi đầu nhận sai, thấy tôi im bặt không tĩnh, ta cau mày khó chịu:
“Lâm Hi, đúng là hết thuốc cứu!”
Nói rồi tức tối kéo Ninh Uyển bỏ đi.
Đợi họ đi khuất, tôi liền liên hệ bộ phận nhân sự để nộp đơn nghỉ việc.
Nhân sự nhanh chóng duyệt đơn qua hệ thống, lại thế vẫn chưa đủ—còn cần một bản đơn nghỉ việc có chữ ký giấy trắng mực đen của Cố Hoàn mới hợp lệ.
Tôi nhắn lại một chữ “Được”, sau đó dùng máy in in ra một bản đơn xin nghỉ việc, chuẩn bị tìm thời điểm thích hợp để bắt Cố Hoàn ký vào.
Làm xong hết thảy, tôi bắt xe về nhà.
Lần này, tôi thực sự đã hạ quyết tâm rời khỏi Cố Hoàn.
Nghĩ , tôi lập tức gọi điện cho bố mẹ, kể rõ mọi chuyện mình vừa trải qua.
“Bố mẹ, con không muốn sống với Cố Hoàn nữa, con muốn dọn về quê.”
Bố mẹ không trách tôi, ngược lại còn rất tôn trọng quyết định của tôi, giọng đầy thương xót:
“Vậy thì đừng sống nữa, bố mẹ không thể để con mình phải chịu uất ức.”
“Con à, bố mẹ luôn chờ con trở về.”
Lời quan tâm của bố mẹ khiến sống mũi tôi cay xè.
Hồi ấy, họ đã từng phản đối chuyện cảm giữa tôi và Cố Hoàn, khuyên tôi rằng ta không phải người đáng để gửi gắm cả đời. Nhưng tôi cố chấp không nghe, phải đâm đầu vào tường mới biết đau.
May mắn thay, vẫn chưa quá muộn.
Từ nay trở đi, tôi sẽ không xoay quanh Cố Hoàn nữa. Tôi sẽ sống vì chính mình.
Cúp máy xong, tôi không do dự mua vé tàu về quê.
Dù tôi và Cố Hoàn đã sống với nhau nhiều năm, chỉ tổ chức hôn lễ chứ chưa từng đăng ký kết hôn.
May mà chưa đăng ký, nếu không thì tôi cũng chẳng thể dứt ra dễ dàng thế này.
Cố Hoàn, lần này là tôi không cần nữa.
Bạn thấy sao?