“Đừng tới đây! Đừng khiến tôi càng thêm hận !”
Lục Sâm không đuổi theo nữa. Từ xa, tôi nghe thấy tiếng đồ đạc rơi vỡ.
Tôi cắn chặt răng, cố nén cơn đau âm ỉ nơi bụng dưới, lên xe taxi. Khi cánh cửa xe khép lại, tôi thở hắt ra một hơi, nước mắt lập tức tràn mi.
Bé con, mẹ xin lỗi…
Mẹ không thể tiếp tục con nữa. Nếu ích kỷ giữ con lại, đó là sự vô trách nhiệm với con.
Kiếp sau, con nhất định sẽ gặp cha mẹ tốt hơn.
Còn cha con… mẹ ghét ta.
Mẹ nghĩ, mẹ cũng sẽ không thích con đâu.
Lục Sâm lao đến giữ chặt cánh tay tôi. Tôi không chút do dự, giáng thẳng một cái bạt tai lên mặt ta.
“Đừng tới đây! Đừng khiến tôi càng thêm hận !”
Lục Sâm không đuổi theo nữa. Từ xa, tôi nghe thấy tiếng đồ đạc rơi vỡ.
Tôi cắn chặt răng, cố nén cơn đau âm ỉ nơi bụng dưới, lên xe taxi. Khi cánh cửa xe khép lại, tôi thở hắt ra một hơi, nước mắt lập tức tràn mi.
Bé con, mẹ xin lỗi…
Mẹ không thể tiếp tục con nữa. Nếu ích kỷ giữ con lại, đó là sự vô trách nhiệm với con.
Kiếp sau, con nhất định sẽ gặp cha mẹ tốt hơn.
Còn cha con… mẹ ghét ta.
Mẹ nghĩ, mẹ cũng sẽ không thích con đâu.
“Ba, mẹ.”
Tôi về đến nhà, chẳng gì nhiều, ba mẹ cũng không hỏi nhiều.
Cả căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Tôi mở miệng, ném ra một quả bom:
“Lục Sâm ngoại .
Con muốn ly hôn với ta.”
Ba tôi tức giận đến đỏ hoe cả mắt, rằng đã sớm cảm thấy tôi có gì đó không ổn.
Ông siết chặt nắm , muốn đi tìm Lục Sâm tính sổ, lớn tiếng mắng ta là đồ vong ân bội nghĩa.
Mẹ nắm lấy tay tôi, ánh mắt tràn đầy xót xa:
“Ly hôn đi, mẹ ủng hộ mọi quyết định của Du Du.”
Tôi bình tĩnh với họ về chuyện thai, cũng như việc tôi sẽ không thể có thai lần nào nữa.
Mẹ tôtôi lặng lẽ lau nước mắt, giọng nhẹ nhàng đầy quyết tuyệt:
“Bỏ cũng tốt, một sinh mệnh không mong đợi, thì đừng nên đến nhân gian chịu khổ. Sinh nó ra, con vẫn sẽ còn dây dưa với Lục Sâm.”
Chưa bao lâu, cửa bị gõ mạnh.
Ba tôi ra ngoài, thấy là Lục Sâm, không một lời liền lao tới tung một cú thẳng vào mặt ta.
Lục Sâm không né tránh, cũng không đánh trả. Anh ta cứ thế đứng yên chịu đựng, để mặc ba tôi mắng chửi, chỉ duy nhất một cầu:
“Cho con gặp Du Du.”
Ba tôi đóng sầm cửa lại, lạnh giọng:
“Cút cho khuất mắt!”
Sáng sớm hôm sau, mẹ tôi vừa mở cửa đã thấy Lục Thâm râu ria xồm xoàm, đôi mắt đầy tơ máu, đứng thất thần trước cửa.
Mẹ tôi tuy không nóng nảy như ba, cũng chẳng tỏ ra dễ chịu với ta.
Dù , bà vẫn mở cửa cho ta vào.
Vừa thấy tôi, Lục Thâm lập tức quỳ xuống trước mặt, không ngừng lặp đi lặp lại: “Xin lỗi, xin lỗi…”
Tôi lặng lẽ lấy khăn lau nước mắt trên mặt ta, nhẹ giọng :
“Không sao cả.”
“Du Du, em đừng như …
“Em cứ đánh , mắng , em hãy khóc đi!”
Lục Thâm nắm lấy tay tôi, ép tôi đánh vào mặt ta, thậm chí còn tự giáng từng cái tát lên mặt mình.
Tôi dịu dàng mỉm :
“Lục Thâm, biết tính em mà. Giữ chút thể diện đi, tốt cho cả và em.”
Yêu thì mong người sống, hận thì mong người chết.
Hồi đại học, có một đàn em nữ thích ta, lén lút kết với tôi trên WeChat rồi gửi cho tôi một bức ảnh mập mờ đến cực điểm.
Tôi chẳng buồn gì, lập tức gửi thẳng bức ảnh đó cho Lục Thâm.
Chỉ bảo ta rằng, nếu đã thích người khác thì không cần phải giấu giếm, cứ thẳng ra là . Tôi không phải kiểu người bám riết không buông.
Tối hôm đó, Lục Thâm bắt ngay chuyến tàu đêm đến trường tôi, tự mình giải thích rằng đó chỉ là ảnh chụp màn hình cắt ghép, rồi đưa ra bức ảnh gốc.
Có lẽ, từ rất lâu trước đây, ta đã biết kết cục của sự phản bội là gì.
Chỉ là, ta quá tự tin vào bản thân mà thôi.
Còn tôi, cũng chẳng hơn gì.
Không vạch trần sớm, chẳng qua là muốn để ta nếm trải nỗi đau gấp bội lần.
11
Trước cửa Cục Dân chính.
“Lục tiên sinh, mời ký.”
“Du Du…”
Lục Sâm đứng yên bất , không chịu bước tới.
“Cảm ơn, mời gọi tôi là Thẩm Du, hoặc Thẩm tiểu thư.”
Thủ tục ly hôn nhanh hơn kết hôn rất nhiều.
Lục Sâm cũng không tôi thất vọng, chuyển giao phần lớn tài sản có thể di dời dưới tên ta cho tôi.
Tôi cũng không thấy áy náy khi nhận lấy, vì đó là thứ tôi đáng hưởng.
Vừa bước ra khỏi cổng, Tạ Duệ đột nhiên xuất hiện, trên tay cầm một con dao gọt trái cây, khuôn mặt vặn vẹo vì oán hận.
“Thẩm Du, có phải đã xúi giục Lục Sâm ép tôi bỏ đứa bé không?”
“Không phải.”
Về chuyện Tạ Duệ mang thai, tôi thực sự không hề hay biết.
Xung quanh đã tụ tập đông người, có người còn lén lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cảnh sát.
“Tạ Duệ, đang cái gì ?”
Lục Sâm ta với ánh mắt chán ghét, giọng điệu lạnh băng.
“Ha ha ha ha… Không phải ?”
“Thẩm Du, giỏi thật đấy, Lục Sâm đến mức này cơ mà!”
Cô ta lạnh đầy chế giễu:
“Anh ta ném tiền vào mặt tôi, bắt tôi rời đi mà không chút nghĩa.
Tôi với ta rằng tôi có thai, mà ta lại bảo tôi không xứng.
Ha ha ha ha ha!”
Tạ Duệ bật điên loạn, ánh mắt đỏ ngầu, cầm dao chĩa vào cổ tay mình. Cô ta chằm chằm Lục Sâm, gào thét như muốn xé nát cổ họng:
“Lục Sâm! Anh có từng tôi không? Anh có từng Tạ Duệ không?!”
Lục Sâm ta bằng ánh mắt ghê tởm, lạnh lẽo như băng:
“Chơi đủ chưa?”
“Tôi chưa bao giờ .”
Nghe xong câu đó, Tạ Duệ đột nhiên phát điên, lao về phía tôi với con dao sáng loáng trong tay.
Lưỡi dao sắc bén xuyên qua lồng ngực bên trái, máu đỏ tươi văng ra.
Nhưng người trúng dao lại là Lục Sâm.
Anh ta đứng chắn trước mặt tôi, máu từ vết thương không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ cả nền đất.
Tạ Duệ thấy mình đâm nhầm người, ánh mắt bỗng trở nên điên dại hơn, cuồng loạn chạy đi mất.
Đám đông xung quanh hốt hoảng gọi cảnh sát.
Lục Sâm môi rỉ máu, khẽ , giọng khàn khàn:
“Du Du, nếu chết rồi, em có thể tha thứ cho không?”
Tôi nhẹ nhàng lau vết máu bên khóe miệng ta, mỉm :
“Lục Sâm, phải sống thật tốt, sống thật lâu, cả đời dài đằng đẵng.”
Anh ta thật thông minh. Dùng mạng sống để che chở tôi, muốn khiến tôi cảm thấy áy náy, muốn trói buộc tôi bằng cảm giác tội lỗi.
Không thể nào.
Tôi chỉ càng hận ta hơn.
Tôi muốn ta sống, sống mà chịu giày vò, sống mà nếm trải nỗi đau còn cay đắng hơn cái chết.
Vì tất cả bi kịch này, đều do ta tự tay tạo ra.
Sau khi Lục Sâm đưa lên xe cấp cứu, tôi gọi điện cho trợ lý của ta.
Sau đó, tôi cầm điện thoại, khôi phục cài đặt gốc, rồi ném thẳng xuống con sông dưới chiếc cầu gần nhất.
12
Lục Sâm mạng lớn, cuối cùng không chết, vết thương quá nặng, sức khỏe cũng suy sụp theo.
Tạ Duệ vì tội cố ý thương tích mà bị tống vào tù.
Sau này, tôi không còn quan tâm đến tin tức của họ nữa.
Sau khi dưỡng thương xong, tôi mở một quán trà sữa, hoàn thành ước mơ thuở thiếu thời – tự do uống trà sữa mỗi ngày.
Trong thời đại Internet, tôi còn nổi tiếng trên mạng với danh xưng “bà chủ quán trà sữa xinh đẹp”.
Quán trà sữa ăn rất tốt, tôi tuyển thêm hai sinh viên đại học vào nhân viên.
Tôi cũng dọn về sống chung với ba mẹ để tiện chăm sóc họ, cuộc sống bình yên và ấm áp.
Một ngày nọ, Tiểu Lý – nhân viên mới – vừa lau bàn xong liền tò mò hỏi tôi:
“Chị Thẩm, chị có quen người đàn ông bên kia đường không?
“Dạo gần đây ngày nào cũng thấy ta đứng đó, không biết đang gì nữa?”
Tôi cúi đầu tiếp tục tính sổ sách, không buồn liếc mắt:
“Không quen.”
Ba mẹ thường nhắc đến chuyện muốn giới thiệu cho tôi một người đàn ông, sợ rằng sau này họ mất rồi, tôi sẽ đơn một mình.
Lần nào tôi cũng từ chối.
“Thời đại bây giờ hiện đại lắm rồi, con có tiền, già rồi thì vào viện dưỡng lão cao cấp, không cần phải lo.”
Ba mẹ không lay chuyển tôi, cuối cùng chỉ có thể tùy tôi muốn gì thì , miễn là tôi vui vẻ.
Cũng có người theo đuổi tôi.
Trong đó có một cậu em trai mặt dày kiên trì nhất, ngày nào cũng đến quán gọi bốn, năm ly trà sữa.
Tôi với cậu ấy rằng tôi đã ly hôn, cậu ấy bảo không để tâm.
Tôi mình không thể mang thai, cậu ấy khựng lại một chút, rồi hì hì bảo:
“Em còn có một người trai mà.”
Sau đó lại trêu chọc:
“Chị à, em đâu phải loài sắp tuyệt chủng, cần gì phải kéo dài huyết thống?”
Là một chàng trai thú vị, tôi vẫn từ chối.
Tình cảm là thứ tàn nhẫn nhất trên thế gian này, đổi thay là đổi thay.
Yêu thêm lần nữa, tôi sẽ chết mất.
Năm ba mươi ba tuổi, chuỗi cửa hàng trà sữa của tôi đã phủ khắp tỉnh, bước tiếp theo là mở rộng ra toàn quốc.
Một ngày nọ, tôi đang thử pha công thức mới thì Tiểu Hứa, trợ lý của Lục Sâm, tìm đến tôi.
Anh ta Lục Sâm bệnh nặng qua đời rồi.
Ngón út tôi khẽ run lên, tay vẫn tiếp tục khuấy đều ly trà sữa.
Tiểu Hứa đưa tôi di chúc của Lục Sâm, bên trong viết rằng toàn bộ tài sản để lại cho vợ trước, Thẩm Du.
Trước khi rời đi, ta còn đưa tôi một phong thư, rằng đó là thư Lục Sâm tự tay viết cho tôi trước khi mất.
Tôi không đọc, trực tiếp đốt nó, trả lại cho ta.
Dù sao cũng chẳng ngoài mấy lời tôi, xin lỗi, ân hận các kiểu, nhàm chán biết bao.
Lục Sâm, tôi vĩnh viễn không tha thứ cho .
Cả đời này không tha thứ.
Còn về kiếp sau, thì ước rằng chúng ta mãi mãi chỉ là người dưng.
(Hoàn văn chính)
Bạn thấy sao?