Tối hôm bỏ phiếu, cậu đứng dậy, giật lấy cuốn sổ, xem xong thì tức giận đến mức xé nát nó. Cậu chỉ thẳng vào mặt đám nam sinh trong lớp và hét lên: “Mấy người không có thẩm mỹ thì đừng có chê bai người khác!”
“Chuyện này là chuyện người bình thường có thể sao?”
“Học cùng mấy người đúng là nỗi nhục lớn nhất đời tôi!”
“Còn nữa, tôi cho mấy người biết, ấy không hề xấu! Mấy người mới xấu!”
Tối hôm đó, đối với tôi, cậu ấy giống như một người hùng.
Một người hùng mà tôi không ngờ sẽ xuất hiện.
Trong trường, Tần Triệu Nhất là một sự tồn tại rất kỳ lạ.
Khi cậu muốn cúp học thì cúp, khi cậu muốn đi đâu thì đi, gì cũng theo ý mình, chẳng ai quản .
Điều khiến người khác ức chế là dù cậu như , thành tích của cậu vẫn luôn đứng đầu.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu là cậu rất ham chơi.
Lần đầu gặp ngoài trường, cậu đang chơi súng nước với bè tại một lễ hội âm nhạc và vô tôi ướt sũng.
Hôm đó, cậu lái xe máy, đưa tôi đi vòng quanh con đường vành đai với tốc độ kinh hoàng. Cậu bảo như quần áo sẽ nhanh khô hơn.
Sau này, trong một lần bài tập xã hội, tôi phân nhóm với cậu.
Mỗi lần gọi video họp nhóm, cậu luôn ở một nơi khác nhau, lúc thì trong nước, lúc thì ở nước ngoài.
Ấn tượng đầu tiên khiến tôi nghĩ rằng cậu không bao giờ ở trường, mà toàn đi chơi đâu đó.
Nên khi thấy cậu xuất hiện trên một kênh thể thao, tôi kinh ngạc đến mức quên cả ăn cơm.
Trên màn hình, cậu đứng vững, hai tay chắc chắn nâng súng, tập trung và bình tĩnh – hoàn toàn khác với dáng vẻ ngày thường.
Khi tôi đang nín thở theo dõi, Chu Tuấn, người đang ăn cơm ở nhà tôi đột nhiên đứng dậy, với mẹ tôi: “Dì Ngô, tối nay ba con xuất viện, trong nhà vẫn còn nhiều việc chưa xong, con có thể nhờ Tư Tư qua giúp con một chút không ạ?”
Chu Tuấn dối, chẳng có việc gì cần tôi giúp cả.
Ngay khi tôi bước vào nhà cậu ấy, cậu ta lập tức đóng cửa lại, chặn tôi trong phòng.
“Doãn Tư Tư, cậu Tần Triệu Nhất tỏa sáng như thế, cậu thích cậu ta rồi đúng không?”
“Cậu có biết mọi người đang bàn tán gì về tiết thể dục hôm đó không? Cậu với cậu ta, một nam một nữ trong phòng thiết bị gì?”
“Cậu và cậu ta là người cùng một thế giới à? Cậu biết gia đình cậu ta có thế lực ra sao không mà dám bám lấy? Cậu ta không cần thi đại học, tốt nghiệp xong sẽ ra nước ngoài. Với cậu ta, cậu chỉ là trò thôi. Sau khi kết thúc, cậu ta vẫn là thiếu gia nhà cậu ta, còn cậu thì sao? Cậu có nghĩ đến danh tiếng của mình sẽ tệ đến mức nào chưa?”
Bạn thấy sao?