Dưới sự truy hỏi kiên trì của ta, cuối cùng cha cũng chịu .
Lần này vốn dĩ ông xưng bệnh là bởi bất đồng ý kiến với đại tướng quân Tần Nghĩa nên bị công kích trên triều đình.
Tần Nghĩa là tiền bối của Khí Danh Tiêu.
Cha ta vì nghĩa với con rể Khí Danh Tiêu mà nhiều lần nhượng bộ Tần Nghĩa để bảo vệ đất nước một cách gián tiếp.
Nhìn khí vận của cha, ta càng chắc chắn về suy đoán của mình. Khí vận của Khí Danh Tiêu nhất định có chịu ảnh hưởng từ nhà ta.
Cha vì ta mà chắn họa cho Khí Danh Tiêu nên khí vận ban đầu của Khí Danh Tiêu rất đầy đủ.
Còn khí vận của hắn giảm là vì hắn đã chuyện chọc giận ta. Ta nhất quyết đòi hoà ly với hắn, khiến hắn mất đi chỗ dựa là cha ta. Mà khí vận của cha ta cũng theo đó bị ảnh hưởng bởi Khí Danh Tiêu.
Ta quỳ sụp xuống trước mặt cha: “Cha, con bất hiếu. Muốn hoà ly.”
Cha ta ngạc nhiên một lúc. Sắc mặt nghiêm nghị hỏi liệu đó là do nóng giận nhất thời hay đã suy nghĩ kỹ lưỡng.
“Con đã suy nghĩ kỹ. Khí Danh Tiêu có hành bất trung với nữ nhân khác, mà người đó lại là là người mà hắn mang từ chiến trường về. Hắn không xứng đáng là con rể nhà họ Lý, không phải là người đáng tin cậy để con có thể dựa dẫm vào. Vậy nên con đã quyết tâm hoà ly với Khí Danh Tiêu.”
Cha ta chằm chằm, suy nghĩ một lúc rồi hỏi về thái độ của Khí Danh Tiêu đối với chuyện hoà ly.
Ta có chút thất vọng, : “Hắn không chịu nhận hưu thư.”
Ngón tay cha gõ nhẹ lên bàn vài cái, vẻ tự tin: “Bây giờ con quay về phủ Khí Danh Tiêu đi, quay lại đưa giấy hoà ly cho hắn. Lần này hắn chắc chắn sẽ nhận.”
Ta gật đầu, trong lòng nóng vội muốn nhanh chóng hoà ly.
Trò chuyện với cha một lúc nữa, ta hành lễ rồi cáo từ ra về.
Trước khi đi, cha dặn dò ta: “Nếu Khí Danh Tiêu cho rằng lúc này không thể hoà ly với con, điều đó chứng tỏ hắn vẫn còn nghĩa. Nếu con còn muốn tiếp tục sống với hắn thì không cho hắn cưới bình thê, chỉ có thể nạp thiếp.”
Ta lắc đầu nguầy nguậy. Cái tên khốn cẩu nam nhân ấy, dù hắn có hối cải quay đầu ta cũng không cần.
Về đến Khí phủ, Khí Danh Tiêu đang ngồi ở phòng khách trước sân chờ ta.
Hắn hỏi với vẻ mặt không biểu cảm: “Sức khỏe của nhạc phụ thế nào rồi?”
Ta trả lời nghiêm túc: “Bệnh có phần nặng, đại phu đã kê thuốc. Uống vài thang là sẽ ổn.”
“Vậy thì tốt rồi.” Khí Danh Tiêu khẽ gật đầu.
“Phu nhân, chúng ta là phu thê. Dù sao cũng có cảm, chỉ cần nàng bằng lòng hòa thuận với Nhược Nhược, xem nàng ấy như tỷ mội tốt. Sau này chúng ta có thể sống cùng nhau như một gia đình hạnh phúc.”
Gia đình cái quái gì chứ.
“Tỷ tỷ của ta là tri phủ Hàng Châu, mấy năm trước mới theo phu quân của tỷ ấy nhậm chức, chuyển đến Dương Châu. Muốn tỷ muội tốt với ta, Liễu Khê Nhược có đủ tư cách không?”
“Liêu Hữu Ninh, không ngờ nàng lại thực dụng như . Một nữ nhân như nàng không xứng đáng con dâu nhà họ Khí.”
Nói xong Khí Danh Tiêu lấy ra hưu thư đã viết sẵn. Tôi liếc , lập tức sai người đi nha môn đổi họ chuyển hộ gia.
Ánh mắt Khí Danh Tiêu lạnh lùng: “Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. Trước đây nàng là con của Thái úy cao cao tại thượng. Nhưng một khi nàng từ bỏ danh phận Khí đại phu nhân này, chưa chắc nàng còn có thể cao sang như trước.
Những lời này vừa thốt ra đã lộ rõ tâm tư của hắn. Hắn luôn nghĩ rằng cha ta sắp sụp đổ.
Ta rời khỏi phủ Khí Danh Tiêu trở về nhà họ Lý.
Hắn chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.
Lúc đầu hắn lấy ta, rồi đến lúc viết hưu thư. Rõ ràng tất cả đều là vì gia thế của ta.
Ta khí vận của hắn bắt đầu giảm mạnh, khẽ mỉm .
Ta không biết liệu ta có thể tiếp tục con của Thái úy không. Nhưng ta biết chắc hắn và Liễu Khê Nhược không xứng đáng có vinh hoa phú quý. Bọn họ sẽ bị người đời khinh bỉ.
Với khí vận như mà hắn không gặp xui xẻo mới là lạ đấy.
“Tương lai của ta và tướng quân ra sao không còn là chuyện đáng bận tâm của con nhà họ Lý nữa.”
Liễu Khê Nhược từ sau bình phong bước ra, vẻ đắc ý lộ rõ trong ánh mắt. Dường như nàng ta cũng không định che giấu nữa.
Liễu Khê Nhược bước đến bên Khí Danh Tiêu, dịu dàng gọi một tiếng “tướng quân”, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Thái độ này rõ ràng là đã coi mình thành nữ chủ nhân của Khí phủ rồi. Mặc dù mất đi chút vẻ yếu đuối, sự quyến rũ vẫn không giảm.
Không cố tỏ ra đoan trang, tao nhã, ngược lại lại giống như một tên hề đang biểu diễn.
Ta họ như xem một vở kịch, miệng nở nụ .
Chúc hai người bách niên giai lão,trăm năm hạnh phúc. Cầu mong các ngươi gắn bó với nhau, đừng tách ra họa cho người khác nữa.
Bàn và Trư Nhi cầm danh sách của hồi môn của ta lúc xuất giá, trông coi người hầu dọn dẹp đồ đạc.
Nhà ta tuy không phải là đặc biệt giàu có, dẫu sao cũng là gia đình ba đời quan, nền tảng vững chắc.
Vì của hồi môn của ta có đến 120 hòm.
Trong đó có hai hòm là quà từ các quý nhân trong cung. Mà không chỉ có của hồi môn, còn có những vật dụng hàng ngày ta mua thêm sau khi vào Khí phủ nữa. Tất cả ta đều mang đi hết.
Đồ đạc chất đầy sân. Thậm chí không đủ chỗ để xếp. Những thứ đã dọn xong đã chuyển lên xe ngựa.
Liễu Khê Nhược vội vàng chạy tới. Mang dáng vẻ tức giận đến mức tóc tai dựng ngược. Chỉ vào ta : “Ngươi sao có thể mang hết đồ đi như ?
Chưa kịp để tôi lên tiếng, Trư Nhi đã : “Những thứ này đều là của hồi môn của tiểu thư nhà ta. Không phải đồ của nhà họ Khí.”
Liễu Khê Nhược mặt hằm hằm, lườm Trư Nhi một cái, rồi lại lườm ta.
Ta sợ đến mức tưởng chừng mắt nàng ta sắp rơi ra đến nơi.
Lát sau Liễu Khê Nhược gọi người tìm quản gia đến, rồi dùng giọng điệu của nữ chủ nhân ra lệnh cho quản gia: “Ngươi phải kiểm tra kỹ. Đừng để người ngoài mang nhầm đồ của phủ chúng ta đi.”
Quản gia đáp ứng, gọi gia đinh và nha hoàn cùng giám sát người của ta thu dọn đồ đạc.
Ta dặn dò Bàn vài câu, cứ để người của phủ Khí việc cho ta.
Nha hoàn thu dọn và đóng gói. Gia đinh chuyển hòm lên xe. Vật tận dụng hết mức. Hoàn mỹ vô cùng.
Ta khí vận của hai nha hoàn thân cận, cả hai đều tăng lên nhiều. Dù ta không thấy khí vận của mình chủ tớ cùng vinh cùng nhục. Chắc cũng không tệ lắm.
Ta không luyến tiếc, dứt khoát mang đồ trở về nhà họ Lý.
….
Bước vào phủ, vẫn là phòng riêng của ta, vẫn là cách bày biện đồ đạc cũ. Sạch sẽ, gọn gàng, quản gia đi trước đi sau, tay chân không ngừng sai bảo người hầu.
“Lão gia đã dặn lúc nào cũng sai người đến quét dọn. Đều là vì thấy không đáng cho nhị tiểu thư. Muốn cùng nhau đến đánh sập Khí phủ.”
Ta mỉm nhẹ nhàng: “Làm việc ở nhà cũng cần sức lực. Chúng ta nên chỉ là người đứng ngoài hắn chịu khổ thôi.”
Bạn thấy sao?