Tôi thản nhiên trả lời:
“Ồ, chẳng phải đây là hậu quả của việc bà đặt cược nhầm vào một gã nghèo sao?”
Bà ta tức giận hét lên:
【Chính vì tôi mới quay lại quá khứ để nhắc nhở ! Cô nhất định phải kiên trì vượt qua năm năm đó!】
Tôi nhướn mày:
“Không phải do bà bỏ lỡ cơ hội thăng chức sao?”
Quý nhân không phải là kẹo hồ lô, cứ hết người này sẽ có người khác. Có những chuyện, chỉ cần sai một bước, là sai cả đời.
Bà ta cắn răng im lặng.
Chúng tôi đang cãi nhau thì đột nhiên bà ta hét lên thất thanh:
【Đi mau! Mau trốn đi! Trời ơi, sao ta lại đến đây?!】
Tôi nhíu mày, ngẩng đầu về phía cửa rạp chiếu phim.
Một người phụ nữ vừa bước vào, ánh mắt vô chạm vào tôi.
Đ/ọ.c fu.l,l tại p@age Đô_ng Q(ua) X. uân Đên!
Giây phút đó, chúng tôi đều sững sờ.
Tôi lập tức hiểu ra
Người phụ nữ này chính là “cái gai” trong lòng bà Lục.
17
“Thật trùng hợp, chị Vãn Vãn.”
Tôi quan sát người phụ nữ trước mặt, bộ trang phục đắt tiền cùng chiếc túi xách hàng hiệu cho thấy cuộc sống sung túc của ấy. Tôi gật đầu chào: “Chào , Đường Duyệt.”
Thời gian thấm thoát trôi qua, ngọt ngào, hoạt bát năm nào giờ đã trở thành một người phụ nữ trung niên tao nhã, ngay cả những nếp nhăn nơi khóe mắt cũng mang theo dấu vết của sự giàu có và đủ đầy.
“Ôi trời, Thương phu nhân, ngài đến rồi!” Quản lý rạp chiếu phim chạy tới với vẻ mặt phấn khích.
Nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên của tôi, ánh mắt Đường Duyệt lóe lên một tia buồn bã.
“Hoài An tuy không thích công khai chuyện riêng tư, chúng tôi đã kết hôn hơn mười năm rồi. Tôi còn tưởng chị đã biết từ lâu.”
Bà Lục đương nhiên đã biết điều này từ trước.
Chỉ là bà ta không với tôi mà thôi.
Đường Duyệt liếc bộ đồng phục trên người tôi, dịu dàng: “Chị Lục là cũ của tôi, tôi có thể mời chị ấy xem một bộ phim để ôn lại chuyện cũ chứ?”
Quản lý rạp lập tức đồng ý.
Mãi đến khi bộ phim bắt đầu, đoạn quảng cáo cho ngày lễ Tình nhân phát trên màn hình lớn, tôi mới bừng tỉnh nhận ra hôm nay là ngày gì.
Tôi thoáng ngạc nhiên—Thương phu nhân lại đến rạp chiếu phim một mình vào ngày lễ nhân?
“Hoài An rất bận, hai ngày nay ấy phải tham gia triển lãm xe quốc tế.” Đường Duyệt chủ giải thích khi thấy tôi im lặng.
Tôi chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
Thành thật mà , tâm trí tôi lúc này vẫn đang xoay quanh chuyện cuối cùng Thương Hoài An lại chọn kết hôn với Đường Duyệt.
“Chị Vãn Vãn thêm ở rạp chiếu phim, có phải vì gặp khó khăn về tài chính không? Sao không đến tìm chúng tôi?” Đường Duyệt hỏi, giọng điệu không mang ác ý.
“Tôi không nghĩ điều đó là cần thiết, nhất là khi lần chia tay đó kết thúc quá khó coi.”
Thực ra, câu này là để thăm dò bà Lục.
Bà ta vẫn luôn né tránh khi tôi hỏi về nguyên nhân thực sự khiến mối quan hệ giữa bà ta và Thương Hoài An đổ vỡ.
Nhưng lần này, bà ta không phản bác.
Đường Duyệt chợt nắm lấy tay tôi, giọng vội vã:
“Chị Vãn Vãn, lúc đó chị cũng bất đắc dĩ thôi, tôi hiểu mà, Hoài An cũng không trách chị đâu.”
Bộ phim chiếu nửa chừng, chúng tôi rời khỏi rạp và đến một quán cà phê dưới lầu.
Mãi đến nửa đêm, tôi mới nghe bà Lục kể hết về việc bà ta từ bỏ công việc ở Tập đoàn Thịnh Thế để cùng Thương Hoài An khởi nghiệp, rồi cuối cùng mỗi người một ngả.
18
Cà phê đã gọi thêm ba tách.
Thấy tôi lấy điện thoại ra xem giờ, Đường Duyệt vuốt nhẹ lọn tóc bên tai, có chút ngại ngùng :
“Xin lỗi chị Vãn Vãn, lâu ngày không gặp, tôi có hơi kích .”
“Thật không ngờ, hơn mười năm trôi qua mà chị vẫn chẳng thay đổi gì cả, cứ như thể chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau hôm qua . Thật tốt quá.”
Đây có lẽ là một sự hiểu lầm.
Đối với tôi, lần cuối cùng gặp Đường Duyệt thực ra chỉ mới cách đây vài giờ đồng hồ.
Tôi thậm chí vẫn còn nhớ rõ mùi dầu mỡ và hương thức ăn thoang thoảng trên người ấy khi nấu nướng.
Đ(ọc f-u,ll tại p@age Đ.ông Qua, X,uân Đến#
Trước khi rời đi, Đường Duyệt chủ thanh toán hóa đơn, xin số điện thoại của tôi, thêm tôi vào danh sách bè trên WeChat, rằng hôm nay quá vội vàng, lần sau nhất định sẽ mời tôi đi ăn cơm.
Trong lòng tôi bất chợt xuất hiện một suy nghĩ—có lẽ Đường Duyệt đang khá đơn.
Ngay cả khi đi xem phim, ấy cũng chỉ một nửa rạp, như thể vẫn chừa lại một khoảng trống cho ai đó.
Ra đến cửa quán cà phê, chúng tôi đang định tạm biệt thì điện thoại ấy vang lên.
“Anh về đến nhà rồi sao?” Giọng của ấy lập tức dịu dàng hơn hẳn.
Thấy tôi xoay người rời đi, ấy bỗng kéo tôi lại.
“Anh biết không? Hôm nay em đã gặp ai? Là Lục Vãn Nghi đấy, chị Vãn Vãn của em. Chúng em vừa đi uống cà phê.”
Đầu dây bên kia gì đó mà tôi không nghe rõ.
Đường Duyệt nheo mắt :
“Ừm, hôm nay trùng hợp lắm. Em đi xem phim thì cờ gặp chị ấy, nên hai chị em ngồi xuống ôn lại chuyện cũ.”
“Anh có biết không? Chị Vãn Vãn hiện giờ cũng đang việc trong ngành ô tô đấy. Sau này nhớ quan tâm đến chị ấy một chút…”
Tôi không có hứng thú nghe hai vợ chồng họ chuyện, chỉ giơ tay chào rồi lên taxi rời đi.
19
Về đến nhà, bà Lục cuối cùng cũng chịu ra tất cả.
Sau khi từ bỏ công việc ở Tập đoàn Thịnh Thế để theo Thương Hoài An khởi nghiệp, đến năm thứ ba, cha của Kỷ Ninh Vi gặp khủng hoảng tài chính, quyết định rút vốn. Đúng lúc đó, dự án cũng gặp vấn đề nghiêm trọng.
Trong hoàn cảnh đó, bà Lục đã đề nghị chia tay và quay về quê kết hôn.
Thương Hoài An cố giữ bà ta lại không thành công. Cuối cùng, Đường Duyệt đã bán căn hộ mà cha mẹ mua cho mình, gom đủ tám trăm ngàn, trả lại cho bà Lục.
Chỉ hai năm sau, dự án của Thương Hoài An bất ngờ bùng nổ, giúp ta trở nên giàu có chỉ sau một đêm. Cùng năm đó, ta cầu hôn Đường Duyệt.
Còn cuộc hôn nhân của bà Lục thì đi vào ngõ cụt.
Đây chính là nguyên nhân khiến bà ta luôn cảm thấy áy náy, tự trách, không dám đối diện với Đường Duyệt.
Bấy lâu nay, tôi luôn thắc mắc về chuyện này, và hôm nay cuối cùng cũng có câu trả lời.
Thực ra, so với việc rằng bà ta chính là “tôi” trong tương lai, chi bằng rằng bà ta chỉ là một “tôi” đến từ một thế giới song song khác, nơi mà tôi đã lựa chọn một con đường hoàn toàn khác.
Còn tương lai thực sự của tôi, vẫn nằm trong tay tôi.
【Tôi không bằng Đường Duyệt.】
【Là tôi không có mắt người, không có số phu nhân tổng tài ngàn tỷ. Tôi là một kẻ thất bại hoàn toàn.】
【Rõ ràng chỉ còn thiếu chút nữa thôi… Nếu khi ấy tôi kiên trì thêm một chút thì tốt rồi.】
Trong khi bà ta lẩm bẩm hối tiếc, tôi mở danh sách các cuộc phỏng vấn của Thương Hoài An trong những năm qua.
Chính những bài phỏng vấn đó khiến bà ta tin rằng Thương Hoài An vẫn còn mình, rằng ta mãi mãi không quên bà ta.
Cũng chính những điều đó đã khiến bà ta tự dằn vặt cả đời.
Khi đoạn video kết thúc, bên tai tôi vẫn vang lên tiếng khóc nức nở của bà ta. Một cơn giận vô danh bỗng bùng lên trong lòng tôi.
Tôi không biết nên trút giận vào đâu.
【Ngay cả cũng coi thường tôi đúng không?】
Bà ta bật tự giễu.
“Không phải.” Tôi đáp.
Tôi chỉ đột nhiên muốn giúp bà ta một lần.
20
Hôm nay, Thương Hoài An sẽ xuất hiện tại hội nghị One Hall.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng tôi sẽ tránh mặt ta, tôi lại đến rất sớm, thậm chí còn chọn vị trí tốt nhất.
Chẳng bao lâu sau, Thương Hoài An xuất hiện cùng những ông lớn trong ngành.
“Thương tổng!”
“Thương tổng!”
Cả hội trường sôi , tiếng vỗ tay vang dội.
Tôi nheo mắt người đàn ông trên sân khấu.
So với các lãnh đạo doanh nghiệp khác, ta không ẩn mình sau hậu trường mà lại có độ nhận diện cực cao trên mạng.
Tập đoàn của ta chưa từng người đại diện thương hiệu—bản thân ta chính là gương mặt đại diện tốt nhất.
Thời gian dường như ưu ái người đàn ông này. Anh ta đã không còn dáng vẻ bối rối, mông lung như năm nào, mà nay đã toát lên khí chất của một người đàn ông chủ tất cả.
“Trời ơi, vừa đẹp trai vừa giàu có, thật ghen tị với vợ ấy, tôi không dám tưởng tượng cuộc sống khi bà Thương sẽ hạnh phúc thế nào!”
“Ôi, tôi rất tò mò không biết vợ ấy trông ra sao!”
“Đúng đó! Ngay cả thông tin về cũ từng đá ấy cũng bị đào ra rồi, thế mà đến giờ vẫn không ai biết vợ ấy là ai!”
Trên sân khấu, sau khi các doanh nhân hoàn thành phần trao đổi, MC tuyên bố bước vào phần giao lưu trong hai mươi phút.
“Thương tổng, rất ít khi nhắc đến vợ mình. Thực sự đã kết hôn rồi sao?”
Cả hội trường im lặng trong giây lát. Đúng lúc mọi người nghĩ rằng ta sẽ không trả lời thì Thương Hoài An lại mỉm :
“Tôi đã kết hôn. Cô ấy đã cùng tôi vượt qua giai đoạn khó khăn nhất. Nhưng vợ tôi không thích xuất hiện trước công chúng, mong mọi người hãy dành cho ấy một chút không gian riêng tư.”
Cả hội trường bùng nổ, bao trái tim thiếu nữ vỡ vụn.
“Thương tổng, nếu có thể quay lại quá khứ, điều muốn nhất là gì?”
Thương Hoài An đưa tay xoa cằm, im lặng vài giây, sau đó thẳng vào ống kính, ánh mắt thâm sâu:
“Nếu quay lại năm 2025, tôi sẽ với một rằng: Hai năm nữa tôi sẽ thành công, liệu em có thể đợi tôi không?”
Cả hội trường rầm rộ reo hò, tiếng vỗ tay vang dội.
“Trời ơi, lãng mạn quá!”
“Cuộc đời của tổng giám đốc Thương đúng là như một cuốn tiểu thuyết thăng tiến không ngừng, mà trở ngại lớn nhất lại là bị đá trước khi thành công. Ngẫm lại, có chút buồn , cũng thấy đáng thương ghê!”
Bạn thấy sao?