Khi Trời Định Một [...] – Chương 4

7

Bầu không khí căng như dây đàn ban nãy lập tức rơi vào im lặng.

Trình Viễn Thần cầm chiếc nhẫn lên, cẩn thận xem một lúc rồi lắc đầu bối rối: “Anh chưa từng thấy cái này.”

“Là lúc chuyển đi, mỗi trong lớp đều tặng một món quà, em tặng cái nhẫn này.”

“Anh từng thích những chiếc nhẫn trong kẹo ngọt, nên em đã đặc biệt ra siêu thị mua. Trên nhẫn còn có chữ ‘Giang Vọng Tinh’ em viết bằng bút lông đen.”

Chúng tôi sững sờ giây lát, rồi quay sang Ôn Chấp Xuyên – sắc mặt ta tối sầm.

“Vọng Tinh, em đừng tự lừa mình dối người.”

“Chiếc nhẫn này rõ ràng là em đặt lên bàn học của , là bằng chứng cho việc em muốn gả cho !”

Trình Viễn Thần đã hiểu ra, khóe môi khẽ nhếch.

“Anh nhớ rồi, tháng cuối trước khi chuyển trường, ta ngồi cùng bàn với .”

Thì ra là hiểu nhầm.

“Cũng may, vòng qua bao lâu cuối cùng cũng đến tay .”

Anh đưa chiếc nhẫn đến trước mặt tôi, tôi rồi đeo nó cho .

Hoàn toàn phớt lờ Ôn Chấp Xuyên đang ôm bó hoa đứng trơ ra bên cạnh.

“Vọng Tinh, cho dù chiếc nhẫn đó không phải dành cho , bao nhiêu năm qua người em rõ ràng là !”

“Trong điện thoại vẫn còn giữ rất nhiều tin nhắn em tỏ , đừng hòng chối cãi!”

Anh ta chắc nịch, thậm chí mở điện thoại, đưa ra những tin nhắn đầy lời thương tôi từng gửi.

Tôi chỉ liếc một cái rồi lướt qua không chút lưu luyến.

“Anh đúng, em đã từng rất nhiều năm.”

“Nhưng từ ngày Chu Tê Ninh, em đã không còn nữa.”

Mắt Ôn Chấp Xuyên thoáng sáng lên.

“Là vì Chu Tê Ninh… Anh hiểu rồi!”

Nói rồi ta cẩn thận đặt bó hoa dưới chân tôi, quay đầu rời đi.

Vài ngày sau, nhà họ Chu sản.

Gia đình họ vốn ăn nên ra nhờ trúng vé số, không có năng lực kinh doanh hay đầu tư gì, công ty thành lập luôn trong trạng thua lỗ.

Lại thêm việc Chu Tê Ninh tiêu xài hoang phí, tiền trúng số gần như tiêu sạch.

Ban đầu tôi nghĩ chỉ là Ôn Chấp Xuyên cướp mất việc ăn của họ, cho đến khi Chu Tê Ninh quỳ gối trước mặt tôi, tôi mới hiểu ra chuyện không đơn giản .

“Tiểu thư Giang, tôi biết tôi sai rồi, không nên giành đàn ông với !”

“Xin cứu bố mẹ tôi! Ôn Chấp Xuyên điên rồi! Anh ta tố cáo bố tôi trốn thuế, số tiền quá lớn, nếu bị kết án bố tôi sẽ phải ngồi tù!”

Tôi rút tay khỏi bàn tay đang bám chặt của ta.

“Vì là Ôn Chấp Xuyên tố cáo, thì nên tìm ta, tìm tôi gì?”

“Tôi biết ấy ! Cầu xin đỡ vài câu giúp tôi, ấy đến , chắc chắn sẽ nghe lời !”

“Thật sao? Nhưng tôi nhớ không nhầm thì người mà thiếu gia Ôn nhất chính là mà, Chu Tê Ninh?”

Gương mặt Chu Tê Ninh tái nhợt, toàn thân run rẩy quỳ trên mặt đất.

“Tiểu thư Giang, tôi thật sự biết lỗi rồi, tôi thề sau này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt nữa, chỉ mong và Ôn Chấp Xuyên tha cho tôi…”

Tôi thấy thật nực , đứng dậy xuống ta.

“Chu tiểu thư, thay vì cầu xin chúng tôi tha cho , chẳng bằng cầu xin và Ôn Chấp Xuyên tha cho tôi.”

“Tôi đã đính hôn, sắp có cuộc sống mới. Hai người cứ quấy rầy tôi mãi thế này, chẳng phải đang hoại sự yên bình của tôi sao?”

Chu Tê Ninh vội vàng nắm lấy ống quần tôi, gần như van nài: “Tiểu thư Giang, xin …”

Cô ta còn chưa hết, thì Ôn Chấp Xuyên bất ngờ xuất hiện, kéo mạnh ta ra.

Tôi chưa bao giờ thấy ta giận dữ đến thế.

“Cô là cái thứ gì mà dám đến phiền Vọng Tinh!”

Chu Tê Ninh cắn môi: “Ôn Chấp Xuyên, phải gì mới chịu tha cho bố tôi?”

“Cô khiến tôi mất đi Vọng Tinh – đó là cái giá phải trả.”

Anh ta đuổi Chu Tê Ninh đi, quay người lại thì đổi sang bộ mặt thương cảm.

“Anh đã đuổi ta rồi, coi như giúp em trả thù. Vọng Tinh, em có thể tha thứ cho không?”

Trình Viễn Thần nãy giờ ngồi không xa, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, giơ tay ra hiệu cho vệ sĩ.

“Thiếu gia Ôn đuổi Chu tiểu thư, tôi đuổi là công bằng.”

Ôn Chấp Xuyên vùng vẫy dữ dội: “Trình Viễn Thần, đây là nhà Vọng Tinh, lấy tư cách gì đuổi tôi?”

Tôi bắt đầu thấy buồn ngủ, ngáp dài rồi tựa vào vai Trình Viễn Thần.

Trên cổ áo vương mùi trầm hương dịu nhẹ, tôi hít sâu một cái, cảm giác buồn ngủ càng rõ.

“Dựa vào việc Vọng Tinh là vị hôn thê của tôi. Ngày mai chúng tôi đi đăng ký kết hôn, tháng sau tổ chức hôn lễ.”

Nói rồi bế bổng tôi lên, đưa tôi về phòng nghỉ ngơi.

Phía sau, Ôn Chấp Xuyên va mạnh vào cánh cửa, phát ra tiếng chói tai.

Vệ sĩ lẩm bẩm chửi thề, rồi thấp giọng báo:

“Trình thiếu gia, ta ngất rồi.”

8

Ôn Chấp Xuyên đưa vào bệnh viện, trán phải khâu tám mũi.

Lúc tỉnh lại, ta choáng váng buồn nôn, bị chẩn đoán là chấn não.

Vệ sĩ thì ấm ức không thôi.

“Chúng tôi chỉ định đuổi ta đi, là ta tự đâm đầu vào khung cửa.”

Trên giường bệnh, Ôn Chấp Xuyên thở dốc yếu ớt, ngón tay run rẩy chỉ về phía tôi.

“Vọng Tinh… đầu choáng quá…”

Trình Viễn Thần phản ứng cực nhanh, kéo tôi tránh ra, chỉ để lại một câu cho vệ sĩ: “Tìm y tá chăm sóc ta đi.”

Vừa bước tới cửa, Ôn Chấp Xuyên lại bắt đầu nôn mửa, ấn liên tục chuông gọi.

Tôi bác sĩ và y tá tất bật chạy đi chạy lại, trong lòng khẽ thở dài.

“Viễn Thần, để em chuyện riêng với ta một lát.”

Khi cửa phòng đóng lại, Ôn Chấp Xuyên lộ rõ vẻ mừng rỡ.

“Vọng Tinh, biết mà, em không thể không lo cho , em vẫn còn thương …”

“Mọi thứ vẫn còn kịp mà. Em , cũng em, mai mình đi đăng ký kết hôn đi! Yên tâm, sẽ cho em một đám cưới thật hoàn hảo, em muốn thế nào cũng có thể…”

“Ôn Chấp Xuyên, sao vẫn chưa hiểu?”

Tôi cắt ngang chuỗi ảo tưởng đầy kích của ta, lạnh giọng :

“Em em không nữa, không phải vì giận dỗi, cũng không phải vì Chu Tê Ninh – mà là vì em thật sự không còn .”

Môi ta run rẩy, sắc mặt càng thêm trắng bệch.

Một lúc lâu sau, ta mới khẽ lắc đầu: “Anh không tin… trước đây rõ ràng em đến …”

“Đúng thế, trước đây em nhiều như . Nhưng đã đối xử với em thế nào?”

“Anh ghen tỵ với địa vị nhà họ Giang, không cam lòng vì em sinh ra đã ở đỉnh cao. Anh tự ti vì nhà họ Ôn không bằng chúng tôi.”

“Cho nên cố chọn con nhà giàu mới phất , tuyên bố với bên ngoài là ta chứ không phải em, em đeo bám , em là người mặt dày ép cưới.”

“Anh đâm biết bao nhiêu nhát vào tim em, chưa từng nghĩ em cũng biết đau sao?”

Ôn Chấp Xuyên vô thức muốn phản bác, lời đến miệng lại nuốt xuống.

ta biết tôi toàn là sự thật.

Sự tự ti, ghen tị – ta chẳng giấu nổi, cũng chẳng đủ can đảm để thừa nhận.

Giờ bị tôi vạch trần, đến cả tôi ta cũng không dám nữa.

Căn phòng chìm vào im lặng thật lâu, đến mức Trình Viễn Thần ở ngoài phải gõ cửa nhắc nhở, ta mới khẽ thở dài rồi hỏi tôi:

“Vọng Tinh… thật sự không còn cơ hội nào sao?”

“Sau này sẽ không ghen tỵ, cũng không tự ti nữa… cũng không sao?”

Tôi lắc đầu: “Chúng ta ở bên nhau, sẽ không có kết cục tốt.”

Anh ta vẫn cố chấp: “Chưa thử, sao biết không có kết quả tốt?”

Tôi đứng dậy, vào đôi mắt từng khiến tôi say đắm, dứt khoát đáp:

“Trong giấc mơ, em đã thử rồi. Kết hôn với – kết cục là hận em cả đời, cướp đi toàn bộ tài sản của nhà họ Giang, còn khiến em và cha mẹ chết thảm.”

“Người có cái kết viên mãn là và Chu Tê Ninh, không phải em.”

Trước khi rời đi, tôi nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của Ôn Chấp Xuyên.

Rất giống với tiếng khóc của kiếp trước, lúc tôi cùng cha mẹ chết trong vụ tai nạn ôm chặt lấy nhau.

Nhưng kiếp này, tôi sẽ không để kết cục ấy lặp lại.

Vài ngày trước lễ cưới của tôi và Trình Viễn Thần, nhà họ Ôn cũng bước vào vết xe đổ của nhà họ Chu.

Nghe chính Chu Tê Ninh đã thu thập rất nhiều bằng chứng, khiến nhà họ Ôn ngoài tội trốn thuế còn bị buộc thêm tội cố ý hành hung nhân viên, phẫn nộ khắp nơi. Nhà họ Ôn hoàn toàn sụp đổ.

Từ đó về sau, không còn ai nhắc tới nhà họ Chu hay họ Ôn.

Ôn Chấp Xuyên cũng biến mất khỏi thế giới.

Ngày cưới, tôi đeo chiếc vòng tay gia truyền của nhà họ Trình.

Bà nội của Trình Viễn Thần vượt ngàn dặm xa xôi tới dự, còn mang theo một mảnh giấy mà ấy giấu suốt nhiều năm.

Đó là trang “lưu bút” tôi viết cho lúc tiểu học, trước khi chuyển trường. Anh đã giữ lại, còn bọc một lớp màng bảo vệ bên ngoài.

Nhìn nét chữ ngây ngô ngày ấy, tôi bật .

“Viễn Thần, nơi đến lúc đó xa thật đấy.”

“Với em, cứ như là đang… vọng tinh .”

(Chơi chữ từ tên nữ chính: 望星 / Vọng Tinh – nghĩa là ‘ngắm sao’)

Trình Viễn Thần bước tới, ôm tôi vào lòng.

“Sau này, sẽ không đi xa nữa. Anh chỉ ở bên em.”

“Còn em… mãi mãi là vì sao của .”

[Hoàn]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...