Vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi, cha mẹ mang ảnh của các cậu ấm quyền quý khắp cả nước đến trước mặt tôi, bắt tôi chọn một người để đính hôn.
Tôi với cha rằng muốn rút thăm để quyết định.
Chỉ vì kiếp trước, tôi không chút do dự mà chọn ngay người tôi đã thầm mến bấy lâu – cậu ấm đất Thượng Hải, Ôn Chấp Xuyên.
Nhưng đến sau khi kết hôn, tôi mới phát hiện ra, bạch nguyệt quang của ta vì chuyện này mà đau lòng đến mức đi uống rượu giải sầu ở quán bar, rồi bị đám lưu manh nhục.
Cô ta tự sát ba lần liên tiếp, còn Ôn Chấp Xuyên thì cho rằng tôi là nguồn cơn của mọi bi kịch.
Anh ta đem toàn bộ tài sản nhà tôi trao cho bạch nguyệt quang, moi sạch của cải nhà họ Giang.
Cuối cùng, ta còn dung túng để ta cắt đứt dây phanh xe, khiến cả gia đình ba người chúng tôi chết thảm trong một vụ tai nạn.
Sống lại một đời, tôi rút trúng cậu ấm đất Phúc Kiến – Trình Viễn Thần, người không màng thế tục, một lòng hướng Phật.
Thế trong buổi tiệc đính hôn, khi tôi khoác tay ấy xuất hiện thật long trọng, Ôn Chấp Xuyên lại phát điên.
1
Tôi đặt tấm ảnh của Trình Viễn Thần trước mặt cha mẹ.
Cả hai nhau, đều tỏ ra lo lắng.
“Vọng Tinh, ba mẹ biết từ nhỏ con đã thích Ôn Chấp Xuyên, hay là suy nghĩ lại…”
Tôi lắc đầu: “Đã là ý trời, chi bằng thuận theo một lần.”
Huống hồ, tôi đã biết kết cục khi cố chấp cưới ta là như thế nào.
Thấy tôi đã quyết, cha mẹ chỉ đành gật đầu.
“Vậy ba mẹ sẽ đi thương lượng chuyện hôn sự với nhà họ Trình. Nhưng cả nhà họ Giang và Trình đều là danh môn vọng tộc, để tránh rắc rối không đáng có, trước lễ đính hôn vẫn nên giữ bí mật thì hơn.”
Tôi đồng ý, khi ra ngoài dự tiệc từ thiện, không hiểu sao đám phóng viên lại đánh hơi tin tức, vừa thấy tôi liền vây lại.
“Tiểu thư Giang, xin hỏi đã quyết định liên hôn với nhà nào?”
Một phóng viên khác chưa kịp đợi tôi trả lời đã chen vào: “Ai cũng biết luôn đem lòng thiếu gia nhà họ Ôn, chắc chắn người chọn là cậu ấy rồi đúng không?”
Tôi ngước mắt lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt Ôn Chấp Xuyên đang bước vào hội trường.
Giữa vòng vây của hàng loạt ống kính máy quay, ta vẫn lạnh lùng và ghét bỏ tôi như trước giờ vẫn thế.
“Xin lỗi, ơn tránh ra.”
Nói xong, vệ sĩ của ta liền gạt đám phóng viên sang một bên, còn ta thì thuận thế kéo Chu Tê Ninh – khuôn mặt tái nhợt – vào lòng.
“Người tôi , từ đầu đến cuối chỉ có Tê Ninh. Cho dù vì áp lực gia tộc phải cưới người khác, tôi cũng sẽ không san sẻ dành cho Tê Ninh dù chỉ một chút.”
Chu Tê Ninh cảm đến đỏ cả hai má, siết chặt lấy eo ta.
Mấy tiểu thư thiên kim sớm đã không vừa mắt tôi liền xì xầm nhạo:
“Là con độc nhất của nhà họ Giang đứng đầu cũng chẳng ích gì, thiếu gia nhà họ Ôn căn bản chẳng để mắt tới ta, chỉ mê mẩn con nhà giàu mới phất thôi.”
“Thật đúng là mất mặt nhà họ Giang, tự hạ mình đi nền cho Chu Tê Ninh.”
Tiếng giễu cợt mỗi lúc một nhiều, Chu Tê Ninh cũng ngẩng đầu khỏi lòng Ôn Chấp Xuyên, tôi bằng ánh mắt đầy khiêu khích.
Còn tôi thì chỉ quay mặt sang chỗ khác, tập trung vào bữa tiệc.
Thế ban tổ chức lại cố sắp xếp ta ngồi cạnh tôi.
Khi Ôn Chấp Xuyên ngồi xuống, trên mặt vẫn còn mang theo giận dữ.
“Giang Vọng Tinh, tôi đã rất nhiều lần là tôi không muốn cưới , sao cứ phải bám lấy tôi không buông ?”
Câu này tôi đã nghe quá nhiều, nghe lại vẫn không tránh khỏi cảm giác chua xót.
“Tôi chưa từng bám lấy .”
Ôn Chấp Xuyên siết chặt nắm tay, đập xuống bàn, vẻ mặt càng thêm căm ghét.
“Vậy tại sao cứ phải bắt tôi cưới ? Nhà họ Giang các người dựa vào quyền thế, liền có thể tùy tiện quyết định nửa đời sau của tôi sao?”
“Cô đang giẫm đạp lên lòng tự trọng của tôi! Dù sau này chúng ta có thật sự kết hôn, tôi cũng sẽ không liếc lấy một cái.”
Anh ta , kiếp trước quả thực chưa từng trao tôi chút cảm nào.
Lúc này, người phụ nữ ta thương hết lòng cũng tiến lại gần, nước mắt lưng tròng, không hai lời liền quỳ rạp xuống trước mặt tôi.
“Tiểu thư Giang, tôi biết ghét tôi, cha mẹ tôi là vô tội. Cô sai bảo vệ đuổi họ đi, suýt chút nữa bố tôi lên cơn đau tim mà chết.”
“Xin hãy buông tha cho chúng tôi, cho dù… cho dù phải nhường lại Chấp Xuyên cho , tôi cũng cam lòng…”
Những từ cuối cùng đã nghẹn ngào trong tiếng nức nở, tôi còn chưa kịp hiểu rõ ý ta, thì Ôn Chấp Xuyên đã đỡ ta dậy, tôi với ánh mắt đầy oán hận.
“Giữa chúng ta vốn không liên quan đến Tê Ninh, tại sao lại đối xử với ấy như thế!”
Lời trách móc của ta khiến tôi thấy vô lý đến mức buồn .
“Tôi không hề…”
“Cô đúng là nuông chiều từ bé, đến mức vô pháp vô thiên.”
Lời ta còn chưa dứt, liền có người ân cần đưa tới một hộp quà.
“Thiếu gia Ôn, đây là quà mừng đính hôn của ngài và tiểu thư Giang…”
Người đó còn chưa hết câu, Ôn Chấp Xuyên đã giật lấy hộp quà, trước bao ánh mắt ném thẳng về phía tôi.
“Giang Vọng Tinh, mau xin lỗi Tê Ninh!”
“Nếu không, cho dù nhà họ Ôn có thua kém nhà các người, tôi cũng nhất quyết hủy bỏ hôn sự này! Tôi tuyệt đối không thể cưới một người đàn bà độc ác như !”
2
Chiếc hộp quà gói rất tinh xảo, góc cạnh sắc bén lại cứa vào cằm tôi một vết dài.
Mọi người xung quanh kinh hô một tiếng, không ai dám bước lên.
Tôi đưa tay sờ thử, lòng bàn tay lập tức nhuộm đỏ bởi máu.
Gương mặt Ôn Chấp Xuyên trước mắt trở nên xa lạ, trùng khớp hệt với dáng vẻ kiếp trước khi ta vì Chu Tê Ninh mà mắng tôi giữa đám đông.
Trái tim tôi lạnh đi từng chút một: “Tôi sẽ không xin lỗi vì điều mình không .”
“Tốt lắm, thì đừng hối hận!”
Ôn Chấp Xuyên ôm Chu Tê Ninh rời đi.
Cha mẹ tôi thấy vết thương thì lo sốt vó, lập tức đưa tôi về nhà, gọi bác sĩ riêng tới xử lý.
Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của họ, trong lòng tôi lại dâng lên một niềm biết ơn sâu sắc.
May mà ông trời cho tôi cơ hội lại từ đầu để sửa chữa sai lầm.
Lần này cha mẹ vẫn còn bên tôi, tài sản nhà họ Giang cũng chưa bị rơi vào tay người ngoài.
Tôi phải tránh xa Ôn Chấp Xuyên và Chu Tê Ninh càng xa càng tốt!
Vài ngày sau, nhà họ Trình phái người mang lễ vật đính hôn tới, chất đầy biệt thự, từ lớn đến nhỏ.
Trong đó còn có cả chiếc vòng cổ truyền qua nhiều thế hệ, thể hiện sự coi trọng của nhà họ Trình với hôn sự này.
Tôi không khỏi thấy chua xót trong lòng.
Kiếp trước, nhà họ Ôn biết rõ tôi Ôn Chấp Xuyên sâu đậm, thế mà lại tuyên bố với bên ngoài rằng họ không thích người con dâu như tôi, là tôi mặt dày bám riết mới khiến con trai họ miễn cưỡng cưới.
Vì thế chúng tôi không có tiệc đính hôn, họ Ôn không đưa sính lễ, ngay cả hôn lễ cũng chỉ là hai bên ngồi ăn một bữa cơm.
Nghĩ đến ánh mắt mỉa mai của bố mẹ ta trong bữa cơm đó, thái độ lạnh lùng của Ôn Chấp Xuyên, lại sự trân trọng của nhà họ Trình dành cho tôi bây giờ, tôi càng thấy may mắn khi lại cuộc đời.
Sau nhiều suy nghĩ, tôi quyết định đích thân chọn lễ vật đính hôn dành cho Trình Viễn Thần.
Tại một cửa tiệm lâu đời, tôi đang cùng thợ cả thảo luận về kiểu dáng của khuy măng sét thì Ôn Chấp Xuyên bất ngờ dắt tay Chu Tê Ninh bước vào.
“Sao lại ở đây?” Gương mặt ta lướt qua một tia chán ghét.
Thợ cả bên cạnh lên tiếng giải thích: “Tiểu thư Giang có lòng, muốn tự thiết kế lễ phục đính hôn cho rể.”
Anh ta khinh bỉ liếc qua bản thiết kế trên bàn, cằm hơi hất lên.
“Tôi rồi, tôi căn bản không muốn cưới . Cô có gì thì cũng không thay đổi ý tôi.”
“Và tôi ghét nhất là khắc chữ lên khuy măng sét, thật rẻ tiền.”
Tôi cúi đầu chữ cái “C” vẽ trên mẫu thiết kế, chợt hiểu ta đã hiểu lầm.
“Thật ra khuy này là dành cho…”
“Chấp Xuyên, bộ sườn xám này đẹp quá!”
Chu Tê Ninh đột nhiên mắt sáng rỡ, lướt qua tôi vuốt ve bộ sườn xám đỏ đang treo bên cạnh.
Ánh mắt Ôn Chấp Xuyên dịu lại: “Em thích thì để thợ cho em một bộ giống hệt.”
“Nhưng em muốn mặc nó tối nay để đi nghe hòa nhạc cùng cơ.”
Giọng điệu nũng nịu của ta khiến khóe môi ta cong lên, rồi ra lệnh cho thợ cả:
“Vậy phiền ông chỉnh sửa nhanh theo số đo của Tê Ninh, đừng để trễ buổi hòa nhạc của chúng tôi.”
Tôi nhíu mày: “Ôn Chấp Xuyên, đây là lễ phục đính hôn của tôi.”
Anh ta lại chẳng mảy may để tâm: “Tôi bận lắm, không có thời gian chơi cái trò đính hôn vớ vẩn với nhà họ Giang.”
“Hơn nữa, so với , Tê Ninh mặc sườn xám hợp hơn nhiều.”
Chu Tê Ninh quay lưng lại với ta, gương mặt kiêu ngạo lại không thể che giấu.
Cô ta lại bằng giọng giả vờ hổ thẹn: “Tiểu thư Giang không đồng ý cũng phải thôi, bộ sườn xám này vừa đã thấy quý phái, tôi chỉ là người thấp kém sao dám mặc…”
“Nói bậy gì thế, người con tôi sao lại là người thấp kém? Còn Giang Vọng Tinh kia chẳng phải cũng chỉ dựa vào cha mẹ, cao quý bao nhiêu?”
Ôn Chấp Xuyên không nể nang gì, xong liền đưa bộ sườn xám cho thợ cả.
Thợ cả không thay đổi sắc mặt, vẫn cung kính chờ tôi lên tiếng.
Dù sao thì từ đời ông cố nội của ông ấy, nhà họ Giang đã là khách hàng lớn nhất của cửa tiệm này rồi.
Nhưng dáng vẻ đó lại khiến Ôn Chấp Xuyên nổi giận: “Ông…”
“Cô Chu thích thì tặng ấy luôn đi.”
Tôi cắt lời.
Lúc này sắc mặt Ôn Chấp Xuyên mới dịu đi.
“Xem như còn biết điều, sau này cưới rồi tôi có thể ráng cùng ăn một bữa cơm mỗi tháng.”
Dáng vẻ ngạo mạn ấy như thể đang ban phát cho tôi chút cảm rẻ mạt.
Giây phút đó, tôi bỗng hiểu ra vì sao từ khi biết nhà họ Giang chúng tôi đứng đầu danh môn, còn nhà họ Ôn chỉ ở tận hạng mười trở xuống, thái độ của ta với tôi liền thay đổi.
Tôi từng cái khí phách tuổi trẻ của ta, không xem trọng tiền bạc, không lấy giá trị con người ra để cân đo đong đếm.
Nhưng từ sau đó, miệng ta luôn nhắc “nhà các người họ Giang”, lúc nào cũng nhấn mạnh tôi dựa vào cha mẹ, hạ thấp tôi, xem thường tôi, dựa vào việc tôi ta mà toàn những lời cay nghiệt nhất.
Nói cho cùng, là vì ta tự ti.
Nghĩ đến đây, tôi bỗng bật .
“Ôn Chấp Xuyên, sao chắc chắn rằng người tôi muốn lấy là ?”
Bạn thấy sao?