Anh ta khẽ nhấc cằm:
“Uống đi.”
Không một ai lên tiếng.
Thậm chí có người còn phấn khích lấy điện thoại ra quay lén.
Tôi hít một hơi sâu.
Tôi biết rõ, hôm nay nếu tôi không uống, e rằng ngày mai tôi cũng chẳng còn việc .
Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Tôi nhắm mắt lại, lần lượt uống hết từng ly rượu trắng.
Đến ly cuối cùng, tôi đã không còn trụ nổi nữa, ly rượu trượt khỏi tay, rơi xuống bàn rồi lăn xuống đất.
Rượu đổ tràn ra ngoài.
Cơn đau nhức trong đầu tôi dữ dội như thể có ai đó đang cầm búa liên tục nện vào.
Trong cơn choáng váng, tôi dường như thấy Quyền Dã bật khinh miệt, rồi lại đặt lên bàn năm chiếc ly mới.
Rượu rất nhanh rót đầy.
“Làm lại.”
Sự tàn nhẫn của Quyền Dã khiến mọi người trong phòng nhau đầy kinh ngạc.
Chỉ có Chu Vi Vi, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, trong mắt tràn đầy đắc ý.
Nhìn tôi, cứ như đang một con chó rơi xuống nước .
Tôi nén cơn đau nhức, bỗng bật .
Đi chết đi, đàn ông!
Đi chết đi, công việc này!
Tôi cầm lấy hai ly rượu, hất thẳng vào mặt Quyền Dã.
“Aaaaa! Chị cái gì ?!”
Chu Vi Vi ngồi gần ta nhất, gần như dựa sát vào nhau, vì thế ta cũng không may mắn thoát khỏi.
Trên ngực áo, một mảng lớn đã bị ướt sũng.
Tôi lạnh, chằm chằm vào Quyền Dã:
“Cả đời này, điều tôi hối hận nhất—”
“Là đã gặp .”
Hồi trung học, ta từng bị lộ thân phận con riêng, buộc phải rời Bắc Kinh để lánh nạn một thời gian.
Lúc ấy, ta nhuộm tóc vàng, suốt ngày sự, thậm chí còn học đòi đương.
Chính mẹ tôi, giáo viên chủ nhiệm của ta, đã mất hai năm trời để kéo ta trở lại con đường đúng đắn.
Sau đó, bà không chỉ ngày ngày kèm cặp ta học hành, mà ta cũng thường xuyên ăn cơm ở nhà tôi.
Chúng tôi cũng nhờ mà dần thân thiết hơn.
Lúc mới nhau, ta từng :
“Mẹ em giống như người mẹ thứ hai của .”
Buồn là, chẳng bao lâu sau khi mẹ tôi mất…
Anh ta thậm chí còn quên mất ngày giỗ của bà.
15
Quyền Dã lặng lẽ tôi một lúc, cắn chặt răng, rồi gật đầu:
“Được.”
Anh ta rút điện thoại ra, bấm số gọi đi.
“Ông chủ Triệu, vâng, là tôi đây.”
“Được, lát nữa chúng ta gặp nhau, tiện thể tôi giới thiệu của mình với .”
“Không không, là mới… đúng , cũng từng gặp rồi… , lát nữa gặp.”
Gọi xong, ta mới về phía tôi:
“Thời Niên, hy vọng em đừng đến cầu xin tôi.”
Nói xong, ta đứng dậy, nắm lấy tay Chu Vi Vi, tươi với mọi người:
“Xin lỗi nhé, tôi còn có cuộc hẹn khác.”
“Mọi người cứ ăn thoải mái, hóa đơn tôi đã thanh toán rồi…”
Hơi thở cuối cùng mà tôi cố gắng gượng giữ, dường như trong khoảnh khắc đó, hoàn toàn vỡ vụn.
Xung quanh xoay tròn dữ dội.
Tôi nghe thấy tiếng ai đó hốt hoảng hét lên.
Trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, trong đầu tôi chỉ còn một suy nghĩ:
“Thời Niên, mày thật thất bại.”
Đến cuối cùng…
Mày chẳng còn lại gì cả.
16
Trong giấc mơ, tôi dường như quay lại những năm tháng trung học.
Quyền Dã mỗi ngày đều cùng tôi đi học, cùng ăn cơm từ một nồi.
Cuối cùng, khi tôi đồng ý ta—
Anh ta đã :
“Thời Niên, cả đời này sẽ không bao giờ lời chia tay với em.”
Vậy nên, giờ tôi đã hiểu…
Cả đời này của ta, hóa ra chỉ dài vỏn vẹn tám năm.
Nhưng Quyền Dã, có biết không—
Người phản bội chân thành…
Sẽ phải nuốt một vạn cây kim bạc.
17
Bíp bíp bíp.
Khi mở mắt ra, đập vào mắt tôi là một mảng trắng xóa.
Cảm nhận sức nặng trên chân, tôi cúi đầu xuống.
Chỉ thấy Quyền Dã đang nắm chặt tay tôi, râu ria xồm xoàm, gục đầu ngủ bên giường bệnh.
Tôi vừa cử , ta lập tức bừng tỉnh:
“Em tỉnh rồi?”
Nói rồi, ta theo bản năng vươn tay định chạm vào trán tôi, tôi phản xạ né đi.
Bàn tay ta khựng lại.
Nhưng ngay sau đó, vẫn nhẹ nhàng áp lên trán tôi.
Chỉ là… rất nhanh lại thu về.
Như thể sợ thấy ánh mắt ghê tởm của tôi , ta tránh ánh mắt tôi, nhỏ:
“Cũng may, em đã hạ sốt rồi.”
Lạ lùng thay, khi thấy sự quan tâm trong mắt Quyền Dã, tôi chỉ thấy buồn nôn.
Tôi chợt nhớ ra điều gì, tay phải vội vã đặt lên bụng.
Sắc mặt Quyền Dã trong thoáng chốc cứng đờ, rất nhanh đã khẽ :
“Thời Niên, xin lỗi… đứa bé…”
Khoảnh khắc đó, hốc mắt tôi cay xè.
Tôi nhắm nghiền mắt lại.
Quyền Dã, thật đáng chết.
18
Những ngày nằm viện, Quyền Dã gần như không rời khỏi phòng bệnh.
Anh ta không chỉ ngày ngày ở bên tôi, mà ngay cả khi điện thoại đổ chuông liên tục, cũng chẳng thèm lấy một lần.
Mà tôi, tất nhiên, cũng chẳng ngu ngốc đến mức đuổi ta đi.
Dù sao thì…
Người chăm sóc , sao có thể tận tâm bằng ta chứ?
Bác sĩ , lần sảy thai này đã tổn thương nghiêm trọng đến cơ thể tôi, nhất định phải dưỡng bệnh cẩn thận.
Đêm nọ, trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy tiếng cãi vã bên ngoài phòng bệnh.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Chu Vi Vi tìm đến.
Mấy ngày nay không liên lạc với Quyền Dã, ta hẳn đã phát điên rồi.
Giọng chói tai của ta vang lên ngoài cửa:
“Cô ta thiếu đàn ông đến mức nào ?!”
“Anh bây giờ là trai của em cơ mà!!”
“Nếu ta thiếu đàn ông thì cứ đi mà bán thân đi! Tại sao lại—”
“Chát!”
Một tiếng tát giòn tan vang lên.
“Đủ rồi!”
“Chu Vi Vi, năng cho sạch sẽ một chút!”
…
Tôi lạnh, nhắm mắt lại, mặc kệ bọn họ tự cắn xé nhau.
Đúng lúc này, điện thoại của tôi rung lên.
Là một tin nhắn từ một số lạ:
[Nghe mất con rồi? Chia buồn nhé… , chúng ta có thể hợp tác chứ?]
Tôi màn hình, khóe môi khẽ nhếch lên.
[Được thôi.]
[Mười tỷ, thế nào?]
Đối phương chỉ nhắn lại hai chữ:
[Thành giao.]
Tôi bật , sau đó tắt điện thoại.
Ngủ một giấc thật ngon thôi.
19
Khi bác sĩ thông báo tôi có thể xuất viện, đã là một tuần sau đó.
Sau khi ra viện, Quyền Dã không chỉ người giúp việc chăm sóc tôi, mà chính ta cũng gác lại công việc, thường xuyên ở bên cạnh tôi.
Đối với điều này, tôi không chấp nhận, cũng không từ chối.
Chỉ coi như ta không tồn tại.
Đôi khi, ta cố gắng kể lại những kỷ niệm giữa chúng tôi, tôi chỉ như không nghe thấy.
Bị tôi phớt lờ hết lần này đến lần khác, thỉnh thoảng ta chỉ lặng lẽ tôi, ánh mắt phức tạp.
Phải rồi, tám năm qua, tôi đã từng xem ta là cả thế giới của mình.
Dù có cãi vã, người xuống nước trước luôn là tôi.
Bởi vì tôi vẫn tin rằng, chỉ cần nhau, thì những tranh chấp, giận dỗi hay chiến tranh lạnh đều chỉ là lãng phí thời gian.
Nhưng lần này, sau khi mất đi đứa bé, tôi coi ta như không khí.
Không giận dữ, không trách móc, cũng không loạn.
Giống như ta chưa từng tồn tại trong cuộc đời tôi.
Cho đến một tháng sau—
Đêm ấy, Quyền Dã uống say, ôm chặt lấy tôi mà bật khóc.
“Thời Niên, chúng ta quay lại đi, không?”
“Em không biết đâu, ngày hôm đó khi thấy em ngất đi, hai chân đầy máu, gần như phát điên rồi.”
“Lúc đó, tưởng như cả thế giới sụp đổ, đến thở cũng không nổi nữa.”
“Thời Niên, khốn nạn, sai rồi! Chúng ta kết hôn đi, em nhé? Chúng ta sẽ có lại một đứa con khác, không?”
“Anh thật sự sai rồi… Anh cứ nghĩ là mình không còn em nữa, thực ra, em đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của rồi.”
“Anh không thể sống mà thiếu em …”
Tôi nghe giọng ta nghẹn ngào khóc lóc, cảm nhận hơi thở của ta phả lên cổ mình, cảm giác ghê tởm nổi da gà khắp người.
Tôi quay lại, giáng một bạt tai thẳng vào mặt ta.
“Cút.”
Đó là câu đầu tiên tôi với ta trong suốt một tháng qua.
20
Quyền Dã chuyển ra ngoài sống.
Tôi cũng sa thải người giúp việc.
Điều khiến tôi bất ngờ là, công ty lại gửi tin nhắn hỏi khi nào tôi có thể đi trở lại.
[Thời Niên, vị trí của vẫn luôn giữ lại.]
[Thành tích của rất xuất sắc, mới là người xứng đáng với chức giám đốc. Chỉ cần quay lại, vị trí đó sẽ là của .]
Tôi im lặng, kéo thẳng số của cấp trên vào danh sách chặn.
Rồi gửi đơn từ chức.
Vậy mà chưa đầy một giờ sau, Chu Vi Vi đã tức giận tìm đến tận cửa nhà tôi.
Cánh cửa bị ta đập mạnh đến nỗi vang lên từng hồi dữ dội.
“Thời Niên, con đàn bà đê tiện! Mau ra đây!”
“Mày là đồ đàn bà già cỗi! Mày lấy tư cách gì mà cướp đàn ông của tao?!”
“Mày là đồ hồ ly tinh! Mau ra đây!”
Không thấy tôi phản ứng, ta bắt đầu đá cửa.
“Mày là con đàn bà hạ tiện! Không tìm ai khác nên cứ muốn giành giật đàn ông tao đã dùng qua sao?!”
“Mày nghĩ mày là ai mà dám chia rẽ tao và Quyền Dã!”
“Mày có biết tao đã phải vất vả thế nào mới ngồi vào vị trí đó không?! Bây giờ công ty cũng đuổi tao đi rồi!”
“Mày mở cửa ra! Mở cửa ngay!”
Tôi hình ảnh qua camera giám sát, khóe môi nhếch lên.
Tôi bấm lưu video, rồi gửi thẳng cho Quyền Dã.
Chưa đầy mười phút sau, tiếng ồn bên ngoài chợt biến mất.
Trong video, tôi thấy Quyền Dã túm lấy tay Chu Vi Vi, lôi ta đi một cách thô bạo.
21
Tôi bắt đầu hứng thú với việc chế tác đồ da thủ công.
Túi xách, thắt lưng, thậm chí là giày da.
Chẳng bao lâu sau, tôi mở một thương hiệu đồ da cao cấp.
Không ngoài dự đoán, khách hàng lớn nhất của tôi lại chính là Quyền Dã.
Từ những chiếc túi hàng trăm triệu, đến cả những móc khóa điện thoại vài triệu, ta đều mua hết.
Chưa đầy nửa năm, tôi đã kiếm một khoản lợi nhuận khổng lồ.
Bạn thấy sao?