Khi Trái Tim Pha [...] – Chương 2

Thì việc mất chức giám đốc vào tay Chu Vi Vi—mà nguyên nhân lại do Quyền Dã thao túng—mới thực sự khiến tôi sụp đổ.

Anh ta biết rõ, tôi đã nỗ lực vì vị trí này bao lâu.

Gần một tháng qua, tôi gần như thức trắng đêm việc.

Nhưng đến phút cuối cùng, ta lại là người đâm tôi một nhát chí mạng.

“Cậu nghe chưa? Hôm nay tân giám đốc Chu đãi tiệc, không biết chị Thời Niên có đến không?”

“Cũng khó , nếu đến thì chắc chắn có chuyện hay để xem.”

“Cũng đúng, nghĩ mà chua xót thật.”

“Chua xót gì chứ? Khi còn là của thái tử gia, ai mà chẳng nâng ta lên tận mây xanh? Giờ thì bị bỏ rơi, đương nhiên vị trí đó cũng phải nhường lại thôi!”

Ngoài kia, có người vừa rửa tay vừa buôn chuyện.

“Gì cơ? Bị bỏ rơi?”

“Cậu chưa nghe à? Tân giám đốc Chu , Quyền thiếu gia từng rằng, nắm tay chị ta chẳng khác gì tay trái nắm tay phải.”

“Haha, ngủ với chị ta chắc còn chẳng bằng tự mình ra tay nhỉ?”

Tiếng vang lên.

“Rầm!”

Cửa phòng vệ sinh bị tôi mạnh mẽ kéo ra.

Hai người đứng ngoài giật nảy mình, tái mặt.

“Chị… chị Thời Niên?”

10

Tôi bước đến bồn rửa tay, chậm rãi rửa tay thật sạch.

“Sao ? Các cũng muốn thử tay của Quyền thiếu gia à?”

Hai người kia liếc nhau, hoảng loạn đẩy nhau một cái rồi chạy vội đi, tiếng bước chân vang vọng xa dần.

“Hừ, cái gì chứ…”

Tôi lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.

Khói thuốc vấn vít trước mặt, dần tan vào không khí.

Ha…

Quyền Dã vẫn là Quyền Dã.

Khi một người, ta có thể cưng chiều đến tận trời.

Rõ ràng mới hôm trước, ta còn với tôi:

“Thời Niên, đừng lấy thân phận cũ ra để khó Vi Vi.”

Vậy mà chỉ trong chớp mắt, ta lại dùng thế lực của mình để đè bẹp tôi.

Còn cái xã hội này…

Thật sự khốn nạn đến cực điểm.

11

Từ công ty bước ra, một chiếc xe sang trọng ngang nhiên đỗ ngay trước cửa.

Tôi rất quen với chiếc xe này.

Là xe của Quyền Dã.

Nhìn thấy tôi đi ra, ta dựa vào cửa xe, rút một điếu thuốc, vẫy tay với tôi.

Tôi chững lại một chút, vẫn bước tới.

Lúc này mới phát hiện, Chu Vi Vi đang ngồi ở ghế phụ lái.

Nơi ấy từng là vị trí chỉ thuộc về tôi.

Trước đây không biết bao nhiêu lần, ta đứng ở vị trí này, ngưỡng mộ tôi ngồi trên ghế phụ, rồi :

“Chị Thời Niên, trai chị đối với chị thật tốt.”

“Chị Thời Niên, chị phải cẩn thận mấy hay quyến rũ người khác đấy, đừng để ai đó cướp mất trai chị. Chị cứ yên tâm, em sẽ giúp chị để mắt đến ấy!”

Có lần, tôi tan , thấy xe của Quyền Dã đỗ dưới công ty, còn tưởng ta đến đón mình.

Không ngờ, Chu Vi Vi từ sau lưng tôi chạy như bay đến, mở cửa ghế phụ một cách rất tự nhiên, chuẩn bị ngồi vào.

Tôi không nhịn gọi tên ta.

Cô ta thoáng sững lại, sau đó lại thản nhiên đóng cửa xe, quay đầu ngọt ngào với tôi:

“Ôi, chị Thời Niên cũng ở đây à? Em cứ tưởng chị đã lên xe rồi!”

Nói xong, ta khoác tay tôi, nũng bảo rằng cứ tưởng tôi đang ngồi trên xe, định rủ tôi đi ăn tối.

Lúc đó, vẻ mặt của Quyền Dã cũng rất tự nhiên.

Nên cảm giác khó chịu và nghi ngờ thoáng chốc của tôi cũng nhanh chóng tan biến.

Bây giờ nghĩ lại, tôi không chỉ ngốc…

Mà còn ngốc đến mức không tự nhận ra.

Thấy tôi đến gần, Chu Vi Vi khẽ gật đầu :

“Chị Thời Niên.”

Tôi vào ghế phụ lái.

Tất cả nội thất trong xe đều đã thay mới.

Bọc da xám trước đây đã bị thay thành màu hồng phấn.

Trên ghế còn đặt một chiếc gối ôm nhỏ.

Thậm chí, chiếc bùa bình an mà tôi phải ba lần quỳ lạy cầu xin mới có cũng biến mất.

Thay vào đó là một cặp thiên nga sứ quấn cổ vào nhau.

Bảng điều khiển dán đầy ảnh chụp cặp đôi của Quyền Dã và Chu Vi Vi.

Bên cạnh ảnh chụp còn có một dòng chữ nắn nót:

“Ghế phụ lái dành riêng cho nữ hoàng Vi Vi!”

Chu Vi Vi thấy tôi chăm vào xe, khẽ :

“Xin lỗi nha, chị Thời Niên. Đồ cũ thì nên bỏ đi thôi, chị đúng không?”

“Chị xem này, ảnh chúng em chụp có đẹp không?”

Tôi bật nhẹ:

“Chỉ thay nội thất thôi thì sao đủ?”

“Em nên bảo Quyền Dã mua hẳn một chiếc xe mới cho mình chứ.”

Sắc mặt Chu Vi Vi lập tức thay đổi.

Tôi lại tiếp:

“Nhưng mà cũng phải thôi, có vẻ em thích dùng đồ của chị thì phải.”

“Dù sao ngay cả đàn ông của chị em cũng nhặt về rồi, thì một chiếc xe có đáng là gì, đúng không?”

“Chị…”

Chu Vi Vi cắn môi, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Tôi chẳng buồn để ý đến ta nữa, quay sang Quyền Dã.

Còn chưa kịp mở miệng, ánh mắt phức tạp của ta đã khóa chặt lấy tôi:

“Hôm nay là tiệc mừng thăng chức của Vi Vi, em sẽ không vắng mặt chứ?”

Tôi lặng đi một chút.

Cơn đau râm ran lan khắp toàn thân.

“Ha.”

Tôi bật đầy tự giễu.

Tôi còn tưởng ta đến đây vì áy náy.

Tôi còn tưởng…

Anh ta sẽ có chút hối hận.

Tôi thật nực .

Không một lời, xoay người rời đi.

“Thời Niên! Ông chủ Triệu vừa gọi cho .”

Giọng của Quyền Dã khiến bước chân tôi khựng lại.

Ông chủ Triệu.

Khách hàng lớn nhất của tôi.

Người mà tôi từng cạn ly liên tục suốt một tuần, uống đến mức dạ dày thủng một lỗ, mới có thể ký hợp đồng.

12

Lúc đó, khi biết tôi vì một hợp đồng mà uống đến mức thủng dạ dày, Quyền Dã đã tức giận.

Anh ta tức giận vì tôi không chịu dựa vào ta, mà cứ khăng khăng muốn tự mình giành lấy hợp đồng.

Anh ta là đại thiếu gia của tập đoàn Quyền Thị, chỉ cần một câu , tôi có thể dễ dàng đứng đầu bộ phận kinh doanh.

Nhưng tôi luôn từ chối.

Vì tôi nghĩ rằng, tôi và ta là hai cá thể độc lập.

Nếu ngay cả công việc tôi cũng phải dựa vào Quyền Dã để thành công, tôi khác gì một con chim hoàng yến bị nuôi nhốt?

Khi đó, Quyền Dã không tôi.

Cuối cùng, ta tìm cách thân với ông chủ Triệu, còn vô hay cố ý nhắc đến quan hệ giữa tôi và ta.

Lúc ấy, tôi đã tức giận, cảm thấy ta không nên .

Nhưng ta nũng, tỏ ra đáng thương, khiến tôi mềm lòng.

Về sau, Quyền Dã còn giúp đỡ ông chủ Triệu vài lần, hai người thậm chí trở thành bè thân thiết.

Lúc đó, tôi dù tức giận vẫn cảm , cho rằng ta tất cả chỉ vì tôi.

Nào ngờ, tất cả những gì ta từng , giờ đây lại biến thành con dao nhọn đâm ngược vào tôi.

“Thời Niên, ông chủ Triệu hỏi , khi nào thì uống rượu mừng của chúng ta.”

“Em xem, có nên cho ông ấy biết, rằng chúng ta đã chia tay không?”

Tôi đứng im.

Tôi biết, ta đang uy hiếp tôi.

Nếu tôi không đi dự tiệc mừng thăng chức của Chu Vi Vi…

Anh ta sẽ giao khách hàng lớn nhất của tôi…

Cho Chu Vi Vi.

Tôi về phía ghế phụ lái.

Như cảm nhận ánh mắt tôi, Chu Vi Vi bỏ điện thoại xuống, nhếch môi với tôi.

Ha.

Cô ta thậm chí không cần ra tay.

Chỉ cần Quyền Dã, là đã có thể thay ta hoàn thành tất cả.

Anh ta luôn rõ ràng, thiên vị cũng không chút che giấu.

Khi tôi, ta có thể dâng cả thế giới cho tôi.

Nhưng khi không còn nữa…

Anh ta cũng có thể không chút do dự giẫm nát lòng tự tôn của tôi dưới chân.

13

Trong bữa tiệc mừng thăng chức, không ngừng có người đến chuốc rượu tôi.

Thậm chí, trong số họ, có không ít người từng là cấp dưới tôi dìu dắt.

Tôi qua, họ lại theo phản xạ né tránh ánh mắt tôi.

Nhưng khi thấy , Chu Vi Vi lại chủ đứng dậy.

“Chị Thời Niên, nhờ có chị chỉ bảo mà em mới có thể đứng vững trong công ty này.”

“Còn nữa… Quyền Dã…”

Cô ta quay đầu ta với vẻ mặt e thẹn, sau đó cúi đầu :

“Nếu không có ấy, em cũng sẽ không có cơ hội quen biết chị.”

“Cảm ơn chị nhé, chị Thời Niên.”

Dưới bàn, bàn tay tôi siết chặt.

Một cơn đau nhói từ bụng lan ra.

Tôi theo phản xạ đặt tay lên bụng.

“Xin lỗi, tôi cảm thấy không khỏe…”

Cơn đau ngày càng dữ dội, thậm chí giữa hai chân còn cảm giác có dòng chất lỏng nóng rát chảy ra.

Tôi muốn vào nhà vệ sinh kiểm tra.

Nhưng đúng lúc đó, Quyền Dã bỗng cất giọng chậm rãi:

“Thời Niên, em không muốn nể mặt sao?”

Tất cả mọi người đều im bặt.

Ai cũng biết, tôi từng là của Quyền Dã.

Giờ phút này, khi thấy ta đứng ra bảo vệ mới, ánh mắt họ đều tràn đầy vẻ hóng hớt.

Tôi lắc đầu, cơn đau từ bụng càng lúc càng quặn thắt, đến mức cả người tôi túa mồ hôi lạnh.

“Tôi…”

Còn chưa kịp mở lời, tôi đã thấy Quyền Dã lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi một cuộc.

“Alo, ông chủ Triệu.”

“Là tôi, vâng, , tối nay chúng ta gặp nhau.”

Nói xong, ta liếc tôi, nhấc điện thoại lên, lắc lắc trước mặt tôi.

Những đồng nghiệp có mắt lập tức bày ra năm chiếc ly, rót đầy rượu trắng.

“Nào, chị Thời Niên, kính tân giám đốc Chu một ly đi nào!”

Thấy tôi không nhúc nhích, một người lại đẩy ly rượu về phía tôi:

“Uống đi chị, không phải ghen tị với tân giám đốc của chúng ta đấy chứ?”

Lời vừa dứt, xung quanh vang lên vài tiếng phụ họa.

“Mau uống đi, đừng để tân giám đốc đợi lâu!”

Chu Vi Vi nũng nịu liếc mọi người một cái, giả vờ trách móc:

“Các chị đừng ép chị Thời Niên như mà.”

“Dù sao trước đây, chị ấy cũng rất ‘nghiêm khắc’ với em…”

Nói đến đây, ta quay sang Quyền Dã, nhẹ nhàng lắc lắc tay ta:

“Anh đừng như nữa mà.”

“Chị Thời Niên từng nghiêm khắc với em cũng là muốn tốt cho em thôi.”

“Nhưng bây giờ em đã ‘đổi đời’ rồi, đừng đối xử với chị ấy thế nữa, không?”

14

Sau khi Chu Vi Vi xong, ánh mắt vốn dĩ hờ hững của Quyền Dã tôi lại càng trở nên lạnh lẽo.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...