1
Anh ta thu dọn đồ đạc chưa đến mười phút.
Cứ như thể trong lòng ta đã sớm tính toán rõ ràng, cái gì nên mang đi, cái gì có thể bỏ lại.
Giống như mối quan hệ của chúng tôi .
Rõ ràng đã có vấn đề từ lâu.
Thế , vì một câu thề hẹn, ta vẫn đối xử tốt với tôi, một người trai tận tâm hết mực.
Nhưng những gì cơ thể có thể …
Trái tim…
Lại không thể.
Anh ta mở điện thoại lên, khóe môi bất giác cong lên một nụ .
Khi đi mua băng vệ sinh cùng tôi, ta vô thức giới thiệu một nhãn hiệu khác, bảo rằng loại đó ít bị rò rỉ hơn.
Thậm chí còn bắt đầu hứng thú với việc nấu ăn.
Tiếc là, những món ta nấu, chẳng có món nào là tôi thích cả.
Tôi ta, từ dáng vẻ thương tôi…
Từng chút từng chút một, rời xa mối quan hệ này.
Cuối cùng, đến khi ta quên mất ngày giỗ của mẹ tôi.
Tôi lời chia tay.
Và ta…
Sảng khoái đồng ý.
Nhanh đến mức…
Tôi còn tưởng mình nghe nhầm.
2
Chia tay chưa đến một tiếng.
Bạn tôi gửi đến một đoạn video công khai cảm của ta và mới.
Tôi nắm chặt lấy điện thoại, ngón tay siết chặt theo phản xạ.
Thì ra…
Là ta sao.
Thực tập sinh mới đến công ty.
Người từng ngày ngày đi theo sau tôi, ngọt ngào gọi tôi: “Chị Thời Niên!”
“Chị Thời Niên, em không hiểu báo cáo này, chị có thể dạy em không ạ?”
“Chị Thời Niên, chị cứ yên tâm đi công tác đi, con mèo ở nhà cứ để em chăm sóc!”
“Ôi chao, chị Thời Niên, chị cứ yên tâm mà đi đi. Bạn trai chị chẳng phải chỉ bị đau dạ dày nhập viện mấy ngày thôi sao? Sao mà yếu ớt thế, để em mang cơm qua cho cũng mà?”
…
Tôi chằm chằm hộp cơm trước mặt, bề mặt đã nguội lạnh, đóng một lớp mỡ dày.
Một cơn buồn nôn trào lên.
Tôi lao vào nhà vệ sinh, nôn đến trời đất đảo lộn.
Gh,ê t,ởm.
Thật sự gh,ê t,ởm.
3
Tôi xin nghỉ ba ngày.
Hôm đó, sau khi Quyền Dã rời đi, tôi đã nôn khan.
Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là phản ứng của cơ thể khi chịu đựng sự phản bội của trai và bè cùng một lúc.
Nhưng sau đó, khi tôi dọn dẹp chén bát, chỉ cần ngửi thấy mùi tanh của cá là lại nôn tiếp.
Một dự cảm chẳng lành khiến tôi xuống nhà mua que thử thai.
Hai vạch đỏ chói lóa, trước mắt tôi bỗng tối sầm.
Buồn thật.
Mới chỉ nửa tháng trước.
Quyền Dã còn ôm lấy tôi trên giường, điên cuồng quấn quýt suốt cả một đêm.
Anh ta : “Thời Niên, chúng ta có một đứa con đi?”
Lần đó, chúng tôi không dùng biện pháp tránh thai.
Sao lại…
Trùng hợp như chứ.
Tôi nhắm mắt lại.
Mất ba ngày, tôi mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật.
Quyền Dã đã rời khỏi tôi.
Tay tôi theo phản xạ đặt lên bụng.
“Xin lỗi nhé…”
“Đứa bé không mong đợi như con…”
“Vốn dĩ không nên đến thế giới này.”
4
Bạn bè hôm nay có buổi tụ tập, hỏi tôi có muốn đi không.
Ở nhà ba ngày, cảm tiêu cực gần như bóp nghẹt tôi.
Tôi nghĩ, ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt.
Chỉ là tôi không ngờ…
Anh ta lại đưa mới đến buổi tiệc, còn ngang nhiên răn đe tôi.
“Thời Niên, chuyện giữa và em đã qua rồi.”
“Vi Vi không giống em, ấy đơn thuần, nhạy cảm, em đừng dùng mấy chiêu trò thương trường để bắt nạt ấy.”
Tôi đặt ly rượu xuống bàn.
Thật sự…
Chán ngán đến cực độ.
5
Lời của Quyền Dã khiến không khí trong bàn tiệc lặng ngắt.
Mọi người đều lúng túng tôi.
Tôi ngước mắt Quyền Dã, bỗng cảm thấy người đàn ông đã ở bên tôi suốt tám năm qua…
Hình như tôi chưa từng thực sự hiểu ta.
Thấy tôi sang, Chu Vi Vi lập tức co rúm lại như một con thỏ nhỏ, trốn sau lưng ta.
Quyền Dã nhíu mày, lập tức bảo vệ ta.
“Thời Niên, đây không phải công ty, em đừng dùng cách chèn ép nhân viên mới để chèn ép ấy.”
Ha.
Tôi bật nhẹ.
Buông ly rượu xuống, thuận tay cầm lấy chiếc áo khoác trên lưng ghế:
“Món đơn tôi đã gọi rồi, mọi người chơi vui nhé.”
“Tôi đi trước đây.”
Lúc lướt qua, tôi bắt gặp ánh mắt phức tạp của Quyền Dã.
Khi tôi đứng chờ xe ở cửa, điện thoại tôi vang lên.
“Thời Niên, em là người lý trí.”
“Anh hy vọng chuyện của chúng ta sẽ không ảnh hưởng đến công việc của Vi Vi.”
“Em đừng nhắm vào ấy ở công ty.”
Xe của tôi đã tới.
Tôi không chút biểu cảm cất điện thoại đi.
6
Chu Vi Vi là thực tập sinh mới của công ty.
Những vừa tốt nghiệp thường cẩn trọng mà vẫn không tránh khỏi sai sót.
Thế nên tôi nghiêm khắc với ta một chút, đôi khi thấy ta trốn vào góc lén khóc, tôi lại không nỡ, cảm thấy ta giống hệt mình lúc mới vào đời.
Nên tôi cũng thường chăm sóc ta nhiều hơn.
Lúc gặp khách hàng mà ta không có trang phục phù hợp, tôi cũng không tiếc tiền mua cho.
Thậm chí, có khi đi hẹn hò với Quyền Dã, tôi cũng dẫn theo Chu Vi Vi, chỉ vì muốn ta có một bữa ăn ngon.
Nhưng, từ khi nào…
Cô ta và Quyền Dã lại trở nên khác biệt ngay trước mắt tôi?
Là lần tôi đi công tác xa, nhờ ta mang thuốc cảm cúm cho Quyền Dã sao?
Hay là lần Quyền Dã bị đau dạ dày nhập viện, tôi đang bận chốt hợp đồng, ta xung phong mang cơm vào bệnh viện mỗi ngày?
Tôi hoàn toàn không hề hay biết.
Chỉ nghĩ rằng, những lúc đó, sự ăn ý vô của họ…
Là vì sở thích giống nhau mà thôi.
Nhưng…
Giờ thì chẳng còn quan trọng nữa rồi.
7
Sau một đêm ngủ vùi trong mơ hồ, chuông báo thức đi vang lên đúng giờ.
Thế giới của người trưởng thành là như .
Dù có trời long đất lở, thời gian để cân bằng cảm cũng có hạn.
Nghỉ ba ngày, hôm nay dù có lũ lụt ngập trời, tôi cũng phải đi như bình thường.
Tôi bản thân trong gương.
Quầng thâm dưới mắt dày nặng.
Nhưng vì hôm nay là tiệc mừng thăng chức, tôi vẫn cố gắng trang điểm tươm tất.
Một tháng trước, giám đốc cũ từ chức. Trước khi đi, chị ấy đã tiến cử tôi với phó tổng.
Hôm qua, thời gian thử thách đã hết. Nghe giọng điệu của phó tổng, hôm nay có lẽ sẽ chính thức công bố quyết định bổ nhiệm tôi giám đốc.
Chuyện này hôm qua đã lan truyền khắp nhóm chat công ty, thậm chí còn có người rằng tôi phải khao cả đội.
Mọi người đã thống nhất rồi, sẽ đến một nhà hàng nổi tiếng mới khai trương để ăn mừng.
Tôi sẽ đãi.
Nhưng khi tôi bước vào công ty, mọi người lại tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.
Thấy tôi qua, họ lập tức tránh đi.
Tôi cau mày.
Quả nhiên, vừa ngồi xuống chưa lâu, Chu Vi Vi đã bước vào văn phòng trong bộ đồ công sở cao cấp, dáng vẻ phấn khởi.
Phía sau ta, hai nhân viên đang xách theo hàng loạt ly cà phê.
Cô ta vỗ tay:
“Dạo này mọi người vất vả rồi, hôm nay tan đừng vội về, tôi mời tất cả một bữa!”
Nói xong, hai nhân viên bắt đầu phát cà phê cho đồng nghiệp.
Mọi người đều có phần.
Chỉ trừ tôi.
Tôi đã mơ hồ đoán chuyện gì đang xảy ra.
Chu Vi Vi lúc này mới ra vẻ mới phát hiện ra tôi, bày ra bộ mặt áy náy:
“Ôi chao, chị Thời Niên cũng có mặt à? Xin lỗi nhé, em tưởng hôm nay chị không đi , nên không mua cà phê cho chị.”
Cô ta tiến đến, đưa ly cà phê trong tay cho tôi:
“Em vẫn còn ly này chưa uống, nếu chị không chê, chị uống của em nhé?”
Thấy tôi không nhận, ta nhẹ, ép ly cà phê vào tay tôi.
Nhưng khi tay tôi vừa chạm vào ly cà phê—
Cô ta thả tay.
“Bốp!”
Cả ly cà phê đổ tung tóe trên sàn nhà.
“Thời Niên, chị gì ?”
Không đợi tôi trả lời, tôi bị một lực mạnh đẩy về phía sau.
Quyền Dã vội vàng che chắn cho Chu Vi Vi, trong mắt đầy vẻ lo lắng:
“Em có sao không? Có bị bỏng không?”
“Ôi trời, chị Thời Niên bị thương rồi!” Một đồng nghiệp hốt hoảng thốt lên.
Quyền Dã theo phản xạ xuống tay tôi.
Chu Vi Vi nhẹ nhàng kéo tay áo ta, đôi mắt long lanh ngấn nước, như thể sắp khóc đến nơi.
“Em không sao đâu, đừng trách chị Thời Niên. Chị ấy chỉ không cầm chắc ly cà phê thôi, không phải cố ý đâu…”
“Anh đừng trách chị ấy nhé… thật sự không phải đâu…”
Quyền Dã thu lại ánh mắt, nhẹ nhàng xoa đầu Chu Vi Vi:
“Đúng là em quá hiền lành, sau này phải cẩn thận hơn.”
Chu Vi Vi lập tức nở nụ , tinh nghịch lè lưỡi với ta.
Hai người họ dần dần rời khỏi tầm mắt tôi…
Tôi lặng lẽ theo bọn họ.
Thì ra , thực sự có thể chuyển dời.
Vài ngày trước, Quyền Dã còn ân cần với tôi.
Vậy mà chỉ trong chớp mắt, ta đã có thể dành trọn vẹn cảm ấy, trao cho một người khác.
8
Tan , tôi ngồi trong văn phòng của phó tổng.
Tôi đã việc ở công ty này suốt bảy năm, tận tụy cống hiến.
Từ một công ty khởi nghiệp chỉ có ba, năm nhân viên, phát triển thành quy mô như bây giờ.
Mỗi bước đi, đều có dấu ấn của tôi.
Trong suy nghĩ của tôi, vị trí giám đốc này là xứng đáng.
Phó tổng thở dài, xoa trán đầy bất đắc dĩ.
“Tôi biết là nhân tài của công ty, cũng hiểu mà…”
Anh ta dừng lại một chút, rồi hạ quyết tâm thẳng:
“Cô biết đó, Tập đoàn Quyền Thị vừa ký với chúng ta một đơn hàng lớn. Đơn này giúp công ty tiết kiệm ít nhất năm năm phấn đấu!”
“Thời Niên, cánh tay không thể đấu lại với đùi, hiểu ý tôi chứ?”
Tôi cụp mắt xuống.
Thì ra là .
9
Nhưng bàn tay đặt trên đùi tôi vẫn không ngừng run rẩy.
Tôi biết phó tổng cũng khó xử.
Để tránh mất kiểm soát cảm ngay tại đây, tôi chỉ gật đầu rồi rời khỏi văn phòng.
Giờ này, đồng nghiệp trong công ty đã lục tục ra về.
Tôi ngồi trong nhà vệ sinh, cuối cùng cũng không nhịn mà vỡ òa.
Nếu cú sốc bị Quyền Dã chia tay là một cú rơi tự do…
Bạn thấy sao?