1
Trải qua hai tiếng rưỡi đồng hồ như đ ,ịa ng ,ục.
Đứa bé… không còn nữa.
Tôi nằm trên giường bệnh, toàn thân đ ,au nh ,ức như vừa bị th ,áo r ,ời ra từng mảnh.
Bạn thân Trăn Trăn nắm chặt tay tôi, viền mắt đỏ hoe:
“Chung Lăng, cậu không sao chứ…”
Cô ấy với tôi, cái thai bị mất là một b ,é g ,á ,i.
Thậm chí đã lờ mờ thấy đường nét gương mặt.
“Là con sao?”
Giang Hành Chu luôn mong có một con .
Anh từng sẽ nuôi dạy con thành công chúa, cưng chiều giống như tôi .
Nhưng… đó là trước khi nhỏ kia xuất hiện.
“Phải…”
Trăn Trăn lau nước mắt, nghẹn ngào :
“Còn nữa… bác sĩ bảo, do từng có tiền sử s ,ảy th ,ai, cộng thêm lần này, t ,ử c ,u ,ng của cậu đã bị t,ổn th,ương nghiêm trọng… Sau này… rất khó để có con.”
“Có muốn với Giang Hành Chu không?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng,
thì bên ngoài phòng bệnh đã vang lên tiếng xôn xao.
Cửa bị đẩy ra, Giang Hành Chu sải bước tiến vào,
giữa đôi mày mang theo vẻ u ám, nhíu lại nhẹ nhàng.
“Lăng Lăng, Minh Mị đã quỳ ngoài cửa nửa tiếng rồi.”
“Cô ấy chỉ là một nhỏ, mắt sưng cả lên vì khóc. Em còn muốn ấy thế nào nữa?”
“Chuyện em d ,ị ứ ,ng với hùng hoàng ấy đâu biết, ấy chỉ có ý tốt thôi, đừng trách ấy.”
Tôi về phía cửa.
Hạ Minh Mị mặc váy tím nhạt đang qu ,ỳ ở đó, như thể đang chuộc lỗi.
Nhưng tôi chưa từng bảo ta phải qu ,ỳ.
“Giang Hành Chu, bị đ ,iên à!”
Trăn Trăn nổi giận đẩy ta một cái.
“Chung Lăng vừa s ,ảy th ,ai! Con t ,iện nh ,ân kia chỉ mới qu ,ỳ một chút mà đã mềm lòng rồi?”
Nhắc đến đứa bé, hơi thở của Giang Hành Chu chững lại,
đôi mắt đen thẳm tôi.
“Chúng ta rồi sẽ có con thôi, em chẳng từng s ,ảy th ,ai trước đó rồi sao?”
Tôi c ,ắn chặt môi, không thể tin , đ ,au lòng đến cực điểm.
“Anh gì cơ?”
Hai lần s ,ảy th ,ai trước, đều là vì muốn bảo vệ .
Còn đứa bé lần này, tôi đã chuẩn bị suốt hai năm, thậm chí cầu khấn đủ nơi mới có .
Vậy mà đang gì ?
Giang Hành Chu không vào mắt tôi.
“Đừng khó một vô lỗi. Anh đưa ấy về trước.”
Tôi bỗng thấy mệt mỏi vô cùng.
“Giang Hành Chu, hay là… chúng ta chia tay đi.”
Anh khựng lại, xoay lưng về phía tôi, hỏi ngược lại:
“Lăng Lăng, em không cha không mẹ, ngoài bên ra, còn có thể đi đâu?”
Anh rời khỏi phòng b ,ệnh, bế Hạ Minh Mị, người mắt vẫn còn sưng đỏ, rời đi nhanh chóng.
“Đồ kh ,ốn! Đồ c ,ặn b ,ã!!”
“Cậu bên ta suốt chín năm, lại không bằng ba tháng của con t ,iện nh ,ân đó!”
“Anh ta có còn trái tim không !”
Trăn Trăn giận đến mức mặt đỏ bừng, không ngừng ch ,ửi r ,ủa.
Tôi khẽ bật chua chát, lòng lạnh như băng.
Lúc đầu ta đưa Hạ Minh Mị về chỉ để bia đỡ đ ,ạn cho tôi.
Nhưng giờ… đã bắt đầu đ ,au lòng vì ta rồi.
Không sao.
Đợi khi Giang Hành Chu thực hiện đủ một trăm điều ước,
tôi sẽ không cần ta nữa.
2
Tôi nghỉ ngơi ở bệnh viện nửa tháng.
Ngày trở về biệt thự, là tài xế do Giang Hành Chu phái đến đón.
Tài xế :
“Hôm nay tổng giám đốc Giang đưa tiểu thư Hạ đi công viên giải trí, nên bảo tôi đến đón .”
Công viên giải trí?
Khi mới ở bên Giang Hành Chu, đến cả một tấm vé công viên cũng không đủ tiền mua.
Chúng tôi khi ấy, cả người chỉ đủ tiền để sống qua ngày.
Anh từng : “Sau này, sẽ bao trọn cả công viên chỉ để em chơi.”
Từ hai bàn tay trắng đến khối tài sản hàng chục tỷ, tôi đã đồng hành với suốt chín năm.
Vậy mà chưa từng đưa tôi đến công viên một lần.
“Không sao đâu.”
Tôi gương mặt lúng túng của tài xế, nhẹ như không.
Khi tôi trở lại biệt thự, vừa mở cửa phòng ngủ, sắc mặt liền thay đổi.
Chỉ trong nửa tháng, căn phòng đã bị thay đổi hoàn toàn.
Duy chỉ có đồ đạc của tôi, toàn bộ đều biến mất.
“Phu nhân.”
Người giúp việc gọi tôi.
Dù tôi chưa chính thức đăng ký kết hôn với Giang Hành Chu,
ngày đầu tiên họ đến việc, đã ra lệnh phải gọi tôi là phu nhân.
Tôi là người xác định sẽ lấy vợ.
“Tiên sinh , phòng này sẽ dành cho tiểu thư Hạ. Phòng mới của là phòng phía đông…”
Tôi đi đến phòng phía đông.
Vừa mở cửa, đã thấy đồ đạc của tôi bị vứt lung tung trên sàn.
“Bản nhạc của tôi đâu?”
Xác nhận đồ bị mất, tôi lo lắng về phía giúp việc.
Cô ta chỉ lắc đầu.
“Phu nhân, cái đó thì chúng tôi không biết… Là tiểu thư Hạ đích thân thu dọn đồ.”
Lại là Hạ Minh Mị…
Tôi đang định lấy điện thoại thì dưới lầu vang lên tiếng đàn piano.
Tiếng nhạc quen thuộc khiến tôi vội vàng lao xuống dưới.
Không biết từ khi nào họ đã về.
Hạ Minh Mị ngồi trước cây đàn, mỉm chơi đàn cho Giang Hành Chu.
Khi thấy bản nhạc đặt trên giá trước mặt ta,
ánh mắt tôi lập tức lạnh đi, tôi giật phắt lấy bản nhạc.
“Ai cho tùy tiện vào đồ của tôi?”
Hạ Minh Mị biến sắc, lúng túng buông tay khỏi phím đàn, rụt rè :
“Xin lỗi chị Chung Lăng… em chỉ thấy bản nhạc này hay quá, muốn đàn cho Hành Chu nghe…”
“Em không cố ý đâu.”
Câu đó khiến Giang Hành Chu lập tức thương xót.
“Chỉ là một bản nhạc cũ thôi, em tính toán gì? Dù sao ngón tay em cũng không thể chơi đàn nữa.”
“Minh Mị thích thì đưa ấy.”
Bạn thấy sao?