Khi Trái Tim Chưa [...] – Chương 3

9 .

Thật là xui xẻo mà.

Muốn đi lang thang khuây khỏa đầu óc cũng có thể gặp người hiện tại tôi không muốn gặp nhất.

Lại là cái tên người mẫu nam đó.

Tôi nhớ tên trên tấm thẻ hôm qua của ta —– Cận Trì

Anh ta giận dữ sải bước đến trước mặt tôi chỉ chính.

“Cô nhất định phải chịu trách nhiệm!”

Lúc này tôi mới ý đến xương gò má ta quấn băng gạc hình như bị thương rồi.

“Tôi…tôi cho tiền không?”

Tôi áy náy đứng tại chỗ lúng túng, loại chuyện diễn vai cặn bã này đúng là lần đầu tiên.

Cận Trì hừ lạnh một tiếng “Được thôi.”

Nhưng đáng thương thay tôi phát hiện tôi không mang theo điện thoại….

Cũng may ta tin tôi, đang định lấy bút ta cài trên áo đem tài khoản alipay viết vào lòng bàn tay tôi.

Cận Trì vừa nắm lấy tay tôi thì bị người ta đạp xuống đất.

“Cmn!”

Anh ta ôm lưng ngã xuống đất.

Một âm thanh nhẹ nhàng hơi lạnh đằng sau truyền đến.

“Sao lại không nghe lời cảnh cáo?”

Bộ vest màu xám bạc của Đàm Tư Lễ hở ra vạt áo sơ mi đen bên trong hơi nhàu nhĩ.

Chú ấy giỏi nhất chính là lúc nào cũng ra cái vẻ phong lưu đa .

“Chú, ?!”

Tôi vội vàng đỡ Cận Trì bị Đàm Tư Lễ bóp chặt cổ tay lại.

Lôi về bên cạnh ấy.

Chú ấy khẽ một tiếng, giọng thấp tới mức chỉ có hai chúng tôi nghe thấy.

“Có phải muốn thêm lần nữa mới chịu nghe lời không?”

“Ăn sạch sẽ liền muốn chạy đi?”

“Chân cháu đánh cho gãy không, cháu nhỏ?”

Đầu tôi ù ù một tiếng chấn .

Giống như là nghe không hiểu lời ấy .

Cận Trì cũng đỡ lưng hào hứng đứng dậy.

“Tôi thật sự đã gì đâu.”

Anh ta thở hổn hển Đàm Tư Lễ.

“Anh hai à, có thể hỏi rõ rồi hẵng đạp không?”

“Hai người các người chơi trò thú, về sau đừng có mà con mẹ nó đến quán ba tìm kích thích!”

Nói xong ta chửi một trận sảng khoái mới chịu rời đi.

10 .

Lại lần nữa về đến nhà, trong biệt thự không có một ai.

Tôi chuyển xong năm vạn cho CậnTrì coi như là bồi thường.

Não tiếp tục tiêu hóa, vừa nãy trên đường Đàm Tư Lễ cho tôi biết những chi tiết tối qua của cả hai.

Những mảnh vụn ký ức lần lượt ùa về

Đèn rung lắc trên đỉnh đầu tối qua nhanh cỡ nào, thì sức lực của Đàm Tư Lễ hôn tôi mạnh cỡ đấy.

Không thể tượng tưởng nổi, thậm chí tôi còn không thể tiếp nhận sự thật trong một thời gian ngắn.

Đàm Tư Lễ hiển nhiên ra tất cả suy đoán của tôi.

Cười lạnh một tiếng, lấy áo khoác vứt trên ghế sofa liền ôm lấy tôi đi vào phòng ngủ của ấy.

“Không tin cũng chẳng sao, giúp cháu nhớ lại tiết của tối hôm qua một lần nữa.”

“Hôm qua là từ 11h đến 2h.”

“Hôm nay cũng là 3 tiếng đồng hồ, một phút cũng không thiếu.”

Tôi chớp mắt nhanh, nghẹn họng chăn trối.

Cho đến lúc Đàm Tư Lễ lại lần nữa đem tôi áp lên cửa, tôi mới ngăn lại bàn tay đang cởi cúc áo của ấy.

Khuôn mặt nóng bừng, chậm rãi lên tiếng.

“Không cần nữa…….”

“Cháu, cháu nhớ ra rồi.”

Đàm Tư Lễ quỳ gối như cũ đè lên đùi tôi, muốn không mỉa mai.

“Vậy sao.”

“Vậy cháu xem đêm qua chúng ta gì rồi?”

Cảm giác áp bức của người đàn ông trước mặt rất mạnh mẽ.

Tôi hoàn toàn không dám ánh mắt nổi giận lúc này của ấy.

Tôi mở mồm không ra hai chữ kia.

“Cháu nhỏ, nhớ không ra thì giúp cháu nhớ.”

Tay của Đàm Tư Lễ vừa xoa lên eo tôi, tôi hoảng không lựa đường mở lời.

“Làm….”

“Làm cái gì ? ”

Người đàn ông vẫn không bị lay , lạnh nhạt ép hỏi.

Tôi không còn cách nào khác, bám lên vai của ấy, kiễng chân hôn Đàm Tư Lễ một cái.

“Chú đừng dọa cháu nữa, .”

Tôi cố gắng kiềm chế sự xấu hổ của mình đối diện ánh mắt của ấy.

“Cháu không có quan hệ gì với người đàn ông vừa nãy.”

“Cháu chỉ thích …”

Nói đến câu cuối cùng giọng như tiếng muỗi kêu.

“Sau này còn dám chạy nữa không?”

Tôi lập tức kiên quyết lắc đầu, đưa hai về phía ấy.

Giọng mềm mại:

“Muốn chạy.”

“Đừng nũng với .”

Vẻ mặt Đàm Tư Lễ xem ra không ấm áp quá nhiều, vẫn thuận thế ôm tôi lên.

Tôi giống như gấu túi đeo trên người Đàm Tư Lễ.

Lại bị ấy đặt trên quầy bếp.

Đôi tay ấy chống hai bên chân tôi, tôi không .

Khi tôi sắp không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của ấy, Đàm Tư Lễ cuối cùng cũng ra.

“Bạn .”

Nụ trong giọng của ấy lộ ra không đứng đắn.

“Hôn một cái nhé?”

Tôi cảm thấy bản thân mình cần một cuốn cẩm về nang để học hỏi.

Nhỏ tiếng xin chỉ bảo.

“Vậy là cháu hôn , hay hôn cháu?”

“Cháu tới đây.”

Đàm Tư Lễ véo tai tôi, giọng hơi lười biếng.

“Tối qua là chủ .”

“Bây giờ lẽ nào không nên đổi lại là cháu?”

“Chuyện này có qua có lại, hiểu không?”

Tôi gật đầu nhận lời dạy.

Thầm nhớ lấy, sau đó Đàm Lễ Tư hôn tôi, tôi cũng hôn lại ấy mới công bằng.

Tôi hơi nhích lại gần, trước khi chạm phải thì chần chừ dừng lại.

Ngay khi tôi đang suy nghĩ nhẹ nhàng chạm môi như lúc Đàm Tư Lễ hôn tối hôm qua.

Người đàn ông thẳng tay đè sau gáy của tôi hôn lên.

Không có thời gian cho tôi suy nghĩ, liền cạy hàm răng cuốn lấy.

Lấy hơi để thở, Đàm Tư Lễ hôn xuống đầu mũi tôi.

Dùng hơi thở :

“Học chăm chỉ, học sinh ngoan.”

“Hôn …từng bước.”

Giọng cuối cùng bị ấy bón vào trong miệng tôi.

Tôi nhận lấy nụ hôn thắm thiết mạnh mẽ của ấy giống như một cơn bão.

Nhưng ở thời khắc nào đó ý thức .

Chú ấy cũng không hề thuần thục như ấy .

11 .

Đàm Tư Lễ đang muốn công khai mối quan hệ bị tôi cản lại.

Tôi nhớ tới ánh mắt hôm đó của bà Đàm, định chuẩn bị tâm lý thêm một khoảng thời gian nữa.

Không thể đoán trước là người đầu tiên phát hiện sẽ là Tống Tửu.

Cả ngày thứ sáu không có tiết.

Buổi chiều thứ năm học xong môn cuối cùng liền về nhà.

Đẩy cửa ra lại thấy một màn bất ngờ.

Tống Tửu mặc váy ngủ ren, chân trần ngồi trên sofa xem tivi.

Tôi phản ứng hai giây mới lấy lại giọng của mình.

“Cô vào đây bằng cách nào? ”

Tống Tửu hơi nhíu mày, mắt chứa đầy quyến rũ.

“Đương nhiên là có người cho tôi biết mật khẩu của biệt thự, đường đường chính chính đi vào.”

“Cháu nhỏ, tôi có thể gọi như chứ?”

Tôi thẳng ta bình tĩnh hỏi:

“Cô muốn lừa tôi, để tôi tưởng rằng là cho biết mật khẩu sao?”

Tống Tửu không ngờ tới tôi sẽ ra ý đồ của ta, cũng không ngờ tới tôi không hề tin mưu đồ muốn chia rẽ của ta.

Ngẩn ra mấy giây, mới vén mái tóc xoăn thản nhiên .

“Sao lại nghĩ tôi như ?”

“Lẽ nào là vì nguyên nhân từ nhỏ không cha không mẹ thiếu thương sao? Cảm thấy cả thế giới này đều tràn ngập ác ý à. ”

Nghĩ đến những điều này đều là bà Đàm cho ta biết.

Lời này khi học cấp 2 tôi từng nghe qua.

Khi đó, tôi đang chuyển đồ ở đằng sau lớp học, nam sinh thô lỗ nhất lớp cố sự, tôi đã xô đống đồ ngã trúng đầu cậu ta.

, chủ nhiệm mời phụ huynh hai bên đến để dạy bảo.

Khi đó Đàm Tư Lễ vừa bước vào năm tư đại học sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện.

Trước mặt mẹ học sinh nam đó và cả văn phòng giáo viên dứt khoát đá học sinh nam kia một cái.

Chú ấy mặc áo hoodies màu đen, môi cong lạnh lẽo.

“Mày có bố có mẹ thì sao? ”

“Tao vẫn đập mày như thường. ”

Đàm Tư Lễ lướt học sinh nam và người mẹ cay nghiệt không kiên nhẫn nhíu mày.

“Nghèo còn nhiều chuyện.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...