Nói xong, nghiêm túc biểu diễn mấy tác tay vừa học.
Tôi viết lên giấy:
“Rất chuẩn!”
Tôi thật không ngờ lại học ngôn ngữ ký hiệu nhanh đến thế. Dù còn lúng túng các tác rất đúng chuẩn.
Anh lập tức phấn khởi hẳn lên.
“Chỉ cần chuẩn là ! Anh riêng giáo viên dạy đó, vừa tập hồi phục, vừa học luôn.”
“Sau này em có thể dùng ký hiệu để chuyện với , sẽ hiểu hết.”
Một dòng ấm áp tràn vào lòng tôi, khiến tôi cảm đến không nên lời.
Tôi chỉ là mất giọng, chứ không bị điếc, mà lại chu đáo đến mức học cả ngôn ngữ ký hiệu chỉ để có thể giao tiếp với tôi.
Nhưng tạm gác cảm sang một bên, tôi quay lại chuyện cổ phần.
“Cổ phần đó em không thể nhận. Cổ phần Minh thị hiện giờ rất có giá trị. Em không có lý do gì để nhận từ .”
Anh lập tức sốt ruột:
“Sao lại không có lý do? Anh sắp cưới em rồi! Cổ phần đó sớm muộn gì cũng là của em. Không lẽ…”
“Không lẽ em không định gả cho sao?”
Tôi dáng vẻ thận trọng của Minh Húc, rồi lại viết một dòng:
“Chuyện muốn cưới em, nếu chỉ vì cảm ơn em đã chăm sóc hai năm, thì đưa em một khoản tiền là đủ, không cần ‘lấy thân báo đáp’, càng không cần cho em nhiều cổ phần như thế.”
Ánh mắt thoáng xẹt qua chút tổn thương.
“Niệm Niệm, đã rồi, không phải không biết em đã chăm sóc hai năm. Anh biết hết, chỉ là… không tỉnh lại thôi.”
“Anh thật sự không phải vì biết ơn mà muốn cưới em. Anh là thích em thật lòng. Sao em lại không tin?”
Tôi thật sự không dám tin. Tôi đã từng tận mắt chứng kiến Minh Húc từng si mê Tư Dư đến thế nào.
Tôi không hiểu lý do gì khiến có thể lòng với tôi.
“Nếu một người ở bên cạnh suốt hai năm mà vẫn không khiến lòng, thì là do mù, tôi cũng mù.”
Lời này…
Thật ra cũng có lý.
Tôi chấp nhận lời , tôi vẫn từ chối nhận cổ phần.
Bất kể thuyết phục thế nào, tôi cũng không đổi ý.
Thấy tôi không đồng ý, lại chuyển sang thuyết phục tôi chuyện khác.
“Anh đã liên hệ với bác sĩ hàng đầu ở nước ngoài. Em không nhận cổ phần cũng , ít nhất hãy điều trị giọng đi, không?”
Tôi: …
Cái này thì không thể từ chối .
Trong khi sắp xếp lịch cho bác sĩ từ nước ngoài về, tôi cũng đang điều chỉnh chế độ ăn uống để chuẩn bị cho ca phẫu thuật, đồng thời bắt đầu Sắp xếp lại tất cả bằng chứng.
14 năm ở nhà họ Tư, tôi không chỉ ngồi đó chờ “nuôi lớn”.
Mẹ tôi, dù từng bị đè bẹp bởi những lời đàm tiếu và sự tàn nhẫn của ba tôi, bà luôn tôi — hơn cả chính bản thân mình.
Bà từng sẽ đợi tôi trưởng thành, để thấy tôi tìm hạnh phúc thật sự.
Bà đã vẽ ra cho mình một tương lai tốt đẹp. Thế chỉ sau một lần gặp ba tôi và phu nhân Tư, tất cả niềm tin sụp đổ.
Tôi muốn biết rốt cuộc họ đã gì với mẹ tôi.
Nhưng sự thật chỉ là:
Sự tồn tại của tôi và mẹ tôi khiến họ thấy mất mặt.
Trong lúc cãi vã, phu nhân Tư đã “vô ” đẩy mẹ tôi xuống lầu.
Có người từng , cách trả thù tàn nhẫn nhất không phải là khiến người ta chịu , mà là khiến họ mất đi thứ họ quý nhất.
Sau khi biết sự thật, tôi đã mất tám năm để thu thập chứng cứ về hàng loạt sai phạm của công ty nhà họ Tư.
Khi toàn bộ chứng cứ công khai, đế chế nhà họ Tư chắc chắn sẽ sụp đổ.
Dù là Tư Dư, phu nhân Tư, hay chính ba tôi… bọn họ đều không thể ngăn cản .
Kể cả Minh Húc, ấy cũng không thể ngăn .
Chỉ là — tôi còn chưa kịp đưa chứng cứ cho giới truyền thông, thì những tin đồn về mẹ tôi “chen chân vào gia đình người khác”, rồi tôi “cướp vị hôn phu của chị ” đã lên hẳn top tin tức.
13
【Scandal đời tư của CEO nhà họ Tư nhiều năm trước bị khui lại】
【Thiên kim tiểu thư họ Tư bị em cùng cha khác mẹ cướp vị hôn phu】
Ba bài hot search, kèm theo hai đoạn phỏng vấn.
Tôi bấm vào xem thử.
Phu nhân Tư khóc lóc kể lể:
“Chồng tôi năm xưa bôn ba khắp nơi, bị một người phụ nữ bẫy , ta nhân lúc tôi không có mặt chen vào mối quan hệ của chúng tôi, còn lén mang thai rồi biến mất. Giờ con ta quay lại cướp vị hôn phu của con tôi, thế gian này còn luật pháp không?”
Còn chị tôi, Tư Dư thì :
“Tôi và Minh Húc là thanh mai trúc mã. Anh ấy xảy ra chuyện, tôi đã chờ đợi suốt hai năm. Không ngờ vừa tỉnh dậy lại muốn hủy hôn để cưới em tôi. Lúc đầu tôi không hiểu vì sao, sau mới biết hóa ra em tôi đã biết rõ người thực vật tuy không tỉnh vẫn có ý thức, ta lợi dụng lúc đó chen vào cảm giữa chúng tôi. Thế chẳng phải là kẻ thứ ba sao?”
Đọc những lời này, tôi chỉ cảm thấy buồn .
Tôi thật sự không hiểu.
Bạn thấy sao?