Khi Tổng Tài Tỉnh [...] – Chương 6

Đưa cho tôi?

Nhìn sắc mặt ba tôi tái mét, lúc này tôi mới hiểu tại sao trên đường đến đây Minh Húc cứ hỏi tôi mấy câu lạ lùng — thì ra là để chuẩn bị đòn phản đòn này.

Anh cố chọc cho ba tôi sốt ruột.

“Minh Húc, nếu cậu đã coi cổ phần là sính lễ, tôi là ba nó, đưa cho nó chẳng phải là không hợp lý sao?”

Minh Húc khẽ ‘chậc’ một tiếng, gật đầu đồng đầy… mỉa mai:

“Đúng là tôi thấy không hợp lý thật, tôi đổi lại — dùng bất sản sính lễ cho rồi!”

Vừa dứt câu, ba tôi lại quýnh lên:

“Vẫn là đưa cổ phần cho Niệm Niệm hợp lý hơn!”

Minh Húc một cách đầy ẩn ý:

“Vậy à?”

“Đương nhiên!”

“Đã , nếu Tư đã thế thì tôi không đổi nữa. Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần sẽ gửi tận tay Niệm Niệm vào ngày mai. Còn bây giờ — tôi sẽ đưa Niệm Niệm đi!”

“Không !” – ba tôi lập tức phản đối.

“Đây là nhà của Niệm Niệm! Nếu cậu thật lòng muốn tốt cho nó, thì phải để nó ở nhà!”

Nghe thật nực .

Trong 14 năm tôi sống ở nhà họ Tư, tôi từng nghe ba tôi mắng tôi cút đi, từng nghe Tư Dư và mẹ ta mắng tôi là đồ hèn mọn — chưa một lần nào tôi nghe ai đây là “nhà” của tôi.

Vậy mà giờ, chỉ vì mấy tờ cổ phần, ba tôi lại “đây là nhà của Niệm Niệm”.

Chỉ tiếc là, tôi chẳng còn ham gì nữa. Vì 14 năm ở nhà họ Tư, tôi chỉ sống để rõ một điều…

9

Một câu chuyện máu chó và cũ rích của giới hào môn:

Tiểu thư con nhà tài phiệt si mê một nhân viên trẻ, theo đuổi ráo riết

Chàng nhân viên không cưỡng lại nổi những đợt “tấn công phủ đầu” ngọt ngào của tiểu thư nhà giàu, sau lưng đang quen, lén lút qua lại với tiểu thư.

Về sau, ta phát hiện tiểu thư thực sự thích mình, không phải chỉ chơi cho vui. Thế là một mặt đồng ý cưới tiểu thư, một mặt lại tiếp tục lừa dối nhiều năm.

Sau khi tiểu thư mang thai, không hề hay biết cũng… có thai luôn.

Tiểu thư sinh một bé , sau khi ở cữ xong lại phát hiện chồng mình vẫn qua lại mập mờ với cũ, thậm chí còn có con riêng. Quá tức giận, ấy ầm lên ngay trong phòng bệnh sau sinh.

Bạn lúc này mới vỡ lẽ: người trai bên mình bấy lâu đã kết hôn sau lưng , đã có con, còn mình… lại trở thành kẻ xen vào hôn nhân của người khác.

Cô ấy cắt đứt quan hệ, mang theo con rời đi. Nhưng lời ra tiếng vào vì có con mà chưa kết hôn, cộng với sự tuyệt vọng trong chuyện cảm khiến rơi vào trầm cảm sau sinh.

Cô gắng gượng suốt tám năm, tưởng như sắp thấy ánh sáng cuối đường hầm. Nhưng chỉ sau một cuộc gặp với ba tôi và phu nhân Tư, tất cả sụp đổ — tám năm nỗ lực tan biến trong phút chốc.

Cuối cùng, gieo mình từ tầng bảy xuống, cắt đứt tất cả ưu phiền và thương nhớ trên thế gian này.

Mười bốn năm tôi đưa về nhà họ Tư, tôi luôn muốn biết người mà mẹ tôi thường nhắc đến là người như thế nào.

Sau cùng thì… cũng chỉ đến thế.

Cái kết của bà ấy không thể trách ai .

Nếu bà không cố chấp, nếu lúc cảm thấy có gì đó bất thường mà chịu rút lui, không đâm đầu lao vào vòng xoáy cảm, thì có lẽ mọi thứ đã khác.

Tôi giận bà ấy vì không đủ mạnh mẽ, món nợ này — tôi vẫn phải trả.

Tuy ở nhà họ Tư, tôi chưa từng ngủ lại ở đây. Cho dù hôm nay Minh Húc không đòi đưa tôi đi, tôi cũng sẽ tự rời đi.

Tôi đang định rõ ý định của mình thì Minh Húc đột nhiên nắm lấy tay tôi.

Tôi cúi đầu, ghé sát tai thì thầm:

“Em cứ ở lại đây tối nay, cho họ phát điên đi. Họ từng bắt nạt em bao nhiêu, thì nhân cơ hội này trả lại gấp bội.”

Tôi bật khổ. Hóa ra… cái chuyện đột nhiên sẽ đưa cổ phần cho tôi là vì chiêu này?

Tôi định không cần thiết, có vẻ đã quyết tâm.

“Chú Tư có lý, tối nay Niệm Niệm cứ ở lại nhà họ Tư, mai tôi đến đón. Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, tôi cũng sẽ cho người mang tới luôn.”

Ba tôi lập tức gật đầu lia lịa.

Minh Húc không nán lại nữa, để Chu đưa về.

10

Sau khi Minh Húc rời đi, phòng khách nhà họ Tư rơi vào một khoảng lặng nặng nề.

Ba tôi, phu nhân Tư và Tư Dư đều dồn ánh mắt về phía tôi.

“Niệm Niệm, con…” Phu nhân Tư định lên tiếng công kích đầu tiên, ba tôi đã chặn trước:

“Là Tiểu Dư không biết nắm lấy cơ hội. Giờ Minh Húc đã muốn cưới Niệm Niệm, các người cũng đừng loạn nữa.”

Ba tôi quản lý công ty bao năm, còn Tư Dư và mẹ ta thì không rành việc ăn. Dù trong lòng tức tối cỡ nào, họ cũng không dám công khai chống đối.

Tư Dư tức giận trừng mắt liếc tôi, rồi giậm chân bỏ lên lầu.

Ba tôi lúc này hiếm khi tỏ ra nhẹ nhàng với tôi:

“Niệm Niệm, con đừng lo. Ba sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa giọng cho con. Những năm qua ba không quan tâm đến con đúng là lỗi của ba. Sau này ba sẽ bù đắp cho con!”

Tôi bật — không phát ra tiếng.

Nếu ông thật sự biết hối hận, thì đã sớm hối hận từ nhiều năm trước, chứ đâu phải đến bây giờ mới mấy lời này.

“Chuyện của mẹ con, ba sẽ cho con một lời giải thích. Nhưng cổ phần Minh Húc giao cho con, con phải đưa lại cho ba.”

Tôi lấy cuốn sổ tay luôn mang theo bên người, viết ba chữ:

“Tại sao phải?”

“Còn tại sao gì nữa? Bao năm qua con đâu có học gì về quản lý cổ phần. 20% cổ phần Minh thị đâu phải con dùng là , giao cho ba, ba giúp con quản lý là hợp lý nhất.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...