Minh Húc là một trong những người thừa kế của nhà họ Minh, hiện tại phần lớn vốn đầu tư của công ty nhà họ Tư đều đến từ nhà họ Minh. Vì , ba tôi tất nhiên không dám đắc tội. Nghe Minh Húc , ông ta lập tức đến nỗi mặt đầy nếp nhăn.
“Minh Húc, cháu lại rồi. Làm sao có thể bắt cháu quỳ chứ? Có quỳ thì cũng là Tư Niệm phải quỳ. Nó sai, tất nhiên phải chịu một chút.”
Ba tôi vừa vừa liếc mắt cảnh cáo tôi.
Tôi hiểu, ông muốn tôi biết điều mà tự nhận lỗi.
Như mọi khi, tôi vẫn không có phản ứng.
Nhưng ánh mắt của ông không thoát khỏi Minh Húc, liền hỏi thẳng:
“Tư Niệm đã gì sai mà đến mức phải dùng roi để dạy dỗ?”
Ba tôi dường như tìm chỗ trút giận, lập tức bắt đầu vu khống tôi:
“Minh Húc à, từ nhỏ cháu chơi thân với Tiểu Dư nên không hiểu tính cách của Tư Niệm đâu. Nhà chúng tôi nuôi nó đủ đầy, nó cứ luôn xấu chị sau lưng. Cháu không biết đấy, Tiểu Dư nhà đã bao lần bị nó .”
“Cháu cũng biết Tiểu Dư từ nhỏ đã ngoan ngoãn, lương thiện. Lần này cháu còn nghe theo lời nó, không tin Tiểu Dư nhà . Chú chỉ muốn nó học cách giữ mồm giữ miệng.”
Đạp tôi xuống và tâng bốc Tư Dư, cuối cùng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi – đó luôn là cách ông ta đối xử với tôi suốt bao năm nay. Tư Dư cũng quen rồi, nên lập tức hùa theo:
“Đúng đó, Minh Húc! Tư Niệm lúc nào cũng xấu em, lại còn giỏi dụ dỗ người khác. Hỏi gì cũng không chịu , bị ta lừa rồi!”
“Minh Húc à, con bé Tư Niệm thành ra thế này… cũng là lỗi của tôi, một người cha…”
“Là lỗi của ông thật đấy!” – Minh Húc không nhịn nữa, cắt ngang lời ông ta – Đến giờ các người vẫn nghĩ Tư Niệm không chịu là đang bộ đáng thương, mà không hề nghĩ là ấy bị mất tiếng.”
“Các người bảo tôi đừng tin lời Tư Niệm, ấy đến giờ chưa với tôi một câu nào. Nếu tôi không tin ấy, lẽ nào tôi tin các người?”
“Cái gì? Tư Niệm bị mất tiếng?” – ba tôi sững sờ.
Tư Dư và mẹ ta thì không chịu tin:
“Không thể nào! Tư Niệm sao mà mất tiếng ? Nhất định là ta lừa đó, Minh Húc!”
“Đúng rồi! Làm gì có chuyện Tư Niệm bị mất tiếng!”
Minh Húc chẳng thèm quan tâm bọn họ tin hay không:
“Kết quả kiểm tra của bệnh viện còn có thể giả à? Chú Tư là nuôi Tư Niệm đủ đầy mà không biết ấy mất tiếng? Vậy là kiểu nuôi kiểu gì?”
“Chuyện đó… vì Tư Niệm chưa từng mình bị mất tiếng nên chúng tôi mới không biết…”
Nghe , Minh Húc vừa tức giận vừa thất vọng:
“Tư Niệm mất tiếng mà các người còn trách ấy không ? Tôi thật sự chịu hết nổi rồi! Nếu không thì mai ông đi viện với tôi, kiểm tra lại não xem có vấn đề gì không?”
Minh Húc phản công dồn dập, ba tôi hoàn toàn không đỡ nổi.
Không vòng vo thêm, Minh Húc thẳng mục đích đến hôm nay:
“Hôm nay tôi đến là để hủy hôn với Tư Dư!”
7
Những năm qua nhà họ Tư đã kiếm không ít lợi từ nhà họ Minh, nên ba tôi tất nhiên không đồng ý. Lập tức giở giọng bề trên ra dạy đời:
“Minh Húc, hôn sự là do ông cụ nhà cháu sắp xếp. Cháu không thể tự quyết . Hơn nữa, Tiểu Dư đã đợi cháu suốt hai năm. Vừa tỉnh lại cháu đã đòi hủy hôn, như quá nhẫn tâm rồi.”
“Đúng là ông nội tôi sắp xếp, tôi cũng có quyền quyết định. Còn chuyện Tiểu Dư ‘đợi tôi hai năm’?” – Minh Húc lạnh – “Cô ta là đợi tôi, hay là chơi với người đàn ông khác suốt hai năm trời, các người rõ ràng hơn ai hết!”
Ba tôi và mẹ Tư Dư mặt đầy nghi hoặc, xem ra họ thật sự không biết Tư Dư đã gì sau lưng.
Ngay cả tôi cũng ngạc nhiên – chuyện Tư Dư có trai mà mẹ ta không hay biết? Cô ta còn dám đưa người đó đến phòng bệnh của Minh Húc? Chắc là nghĩ cả đời sẽ không tỉnh lại, nên mới liều lĩnh đến , không ngờ lại bị lật mặt nhanh như thế.
Minh Húc chằm chằm vào Tư Dư, muốn ta tự nhận lỗi.
Không ngờ Tư Dư vẫn ngoan cố chối bằng sạch:
“Anh Minh Húc, chắc mới tỉnh dậy nên đầu óc còn rối. Em đã đợi suốt hai năm, sao có thể đối xử với em như ?”
Minh Húc ghét bỏ ra mặt:
“Đến nước này còn định buồn nôn tôi thêm lần nữa? Cô đúng là giỏi người ta buồn nôn đấy. Không chịu nhận đúng không? Vậy thì xem cái này!”
Minh Húc xong liền lấy ra một đống ảnh và video — tất cả đều là cảnh Tư Dư thân mật với nhiều người đàn ông khác.
Những bức ảnh và video đó đúng là khá nhạy cảm, trước khi đến đây tôi đã xem qua một lượt — gương mặt của Tư Dư rõ mồn một trong từng tấm, dù có chối cỡ nào cũng vô dụng.
Nhưng với nhà họ Tư, nhà họ Minh vẫn là chỗ dựa đáng giá nhất. Ba tôi và phu nhân Tư chắc chắn sẽ không để cuộc hôn nhân giữa Minh Húc và Tư Dư tan vỡ dễ dàng. Quả nhiên, chưa đến một phút, ba tôi đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, bắt đầu thuyết phục Minh Húc:
“Chuyện này… Minh Húc à, cháu cũng biết cháu đã ngủ suốt hai năm. Hai năm qua đúng là Tiểu Dư có chút lầm lỡ, giờ cháu tỉnh rồi, con bé sẽ không phạm sai lầm nữa đâu.”
“Đúng đó, Tiểu Dư nhà chúng tôi trong lòng vẫn luôn cháu. Hai đứa lớn lên bên nhau, là cặp đôi trời sinh còn gì.”
Bạn thấy sao?