Khi Tổng Tài Nổi [...] – Chương 6

Thấy sắp trễ giờ, tôi đeo cặp lên chạy vội ra ngoài.

Phía sau vọng lại giọng ta, càng lúc càng xa.

“Kỷ Nam Từ, quay lại! Tôi đưa qua đó!”

Không đi đường đó thì phải đi đường vòng.

Đi đường vòng mất thêm một tiếng.

9h15 phải việc, trễ bị trừ nửa tiền lương.

Dựa vào đâu mà tôi không đi đường đó?

Tôi cứ đi.

Biến thái hay không, dám cản đường kiếm tiền của tôi, tôi biến hắn thành biến thái chết luôn.

Góc đường tối mịt.

Cách vài mét, một gã đàn ông mặc vest đứng chặn ngay lối đi nhỏ.

Quần háo hức rộng mở.

như phát điên.

Mẹ nó.

Đúng là có biến thái.

Tôi ném cặp xuống đất, xắn tay áo lên, không lùi mà tiến tới.

Tại sao tôi nghèo?

Vì hơn nửa số tiền tôi kiếm , tôi dùng để học võ tự vệ.

Người duy nhất có thể bảo vệ tôi, chỉ có chính tôi.

Trước đây là , sau này cũng .

Huấn luyện viên tôi có năng khiếu, cao ráo, lực mạnh, ra đòn nhanh.

Tôi nhấc chân, một cước ngay chỗ hiểm.

Gã rú lên, trời không thấu, đất không hay.

Tôi chọn chỗ đau mà đánh, đánh cho hắn khóc kêu bà nội.

Xong xuôi, tôi quay lại tìm cặp sách.

Rồi tôi thấy—

Thiếu niên áo trắng quần đen, lặng lẽ tựa lưng vào tường.

Tay ôm cặp tôi.

Tay còn lại cầm một viên gạch.

“……”

“……”

Thấy tôi quay đầu lại, ta vội ném gạch đi.

“Tôi không thấy gì cả.”

Một lát sau, ta bổ sung.

“Thật đấy.”

Tại đồn cảnh sát.

Thẩm Diệc mặt mày bình tĩnh.

“Chú cảnh sát, cháu thật hết. Cháu tận mắt thấy thằng biến thái định giở trò với ấy.”

“Rồi Kỷ hét lên một tiếng, khí thế như núi đổ.

“Tên đó run lẩy bẩy, quay đầu đập vào tường.”

Tôi chấm chấm khóe mắt, vô tội gật đầu.

Cảnh sát: “……”

Nữ cảnh sát bên cạnh rót nước, đưa cho chúng tôi, .

“Yên tâm, hai đứa đây là tự vệ chính đáng. Làm tốt lắm, đừng căng thẳng.”

Hóa ra tên đó là kẻ tái phạm.

Ra khỏi đồn cảnh sát, tôi không chỉ không sao, còn thưởng 500 tệ.

Còn chuyện thêm—

Tôi kể với bà chủ những gì vừa xảy ra, bà ấy an ủi tôi về nghỉ ngơi, tiền lương tối nay vẫn tính đủ.

Tiền bạc khiến con người hạnh phúc.

Tôi cũng không phải đứa vô ơn.

Bây giờ ai cũng thấy vừa mắt hơn hẳn.

Nghĩ đến chuyện vừa nãy Thẩm Diệc giúp tôi đỡ, tôi liền vỗ vai ta một cái, tỏ vẻ thân thiết.

“Sếp, tôi mời ăn khuya, muốn ăn gì?”

Anh ta nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Lẩu cay xiên que.”

Ô, đại thiếu gia cũng bắt đầu biết sống bình dân rồi.

Vừa hay tôi cũng thích lẩu xiên cay nhất.

Kết quả, ta ăn lẩu xiên cay, rắc ớt như rắc tiền.

Tôi bảo đừng có liều mạng , ta cứ cãi ngang, bảo thế mới ngon.

Rồi cuối cùng môi sưng như xích, mặt mày méo mó, chạy vào nhà vệ sinh ba lần.

12

Quả nhiên có tiền, sai khiến cả ma quỷ.

Sau hôm đó, chúng tôi xem như bắt tay giảng hòa.

Anh ta cũng không dậy sớm rình bắt tôi nữa.

Tôi giúp ta học Ngữ văn, ta giúp tôi học tiếng Anh.

Thậm chí còn giới thiệu cho tôi một công việc gia sư lương cao, hai ngày cuối tuần kiếm 500 tệ.

Tôi xin lỗi vì trước đây mắt mù không nhận ra vàng.

Anh ta không phải thằng thích màu.

Anh ta là thần tài của tôi.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Quốc khánh.

Tôi đang ở nhà bài tập.

Cún nhà tôi, Cầu Cầu, bỗng sủa ầm lên ngoài cửa.

Đừng nó bé tí mà coi thường, nó hung lắm.

Tôi mở cửa ra xem.

Thẩm Diệc đứng trước cửa, dắt theo một con Golden Retriever to tướng.

Anh ta ngẩng cao đầu, lộ vẻ đắc ý.

“Nhìn chó của tôi thế nào?”

Con chó to khỏe, lông mượt, màu vàng óng, sang trọng, còn có độ nảy.

Vừa đã biết rất đắt tiền.

Tôi gật gù. “Đẹp đấy, tôi cũng có chó.”

Tôi gọi vào trong nhà: “Cầu Cầu!”

Ngay lập tức, một cục bông đen bằng quả bóng đá lao ra.

Hưng phấn chạy vòng vòng quanh chân tôi.

Thẩm Diệc sững lại một giây, có vẻ không ngờ tôi cũng có chó.

Nhưng rất nhanh, bình tĩnh lại ngay.

Anh ta Cầu Cầu, bĩu môi.

“Con này bé tẹo, vô dụng.

“Sao bằng chó của tôi, vừa đẹp vừa biết bảo vệ chủ.”

Tôi nghe một hồi, cuối cùng cũng hiểu.

Anh ta tới đây khoe chó.

“Nhìn không ra giống gì, chắc lại chó lai tạp?”

Tôi cúi xuống, vỗ đầu Cầu Cầu.

“Xử nó! Nó chửi mày là chó lai!”

Vừa dứt lời.

Cái bóng đen như mũi tên bắn ra.

Tiếng sủa vang dội, dữ dằn.

Con Golden Retriever mắt trợn tròn, co rúm lại hú lên oai oái.

Sắc mặt Thẩm Diệc đột nhiên thay đổi, vừa chạy vừa giải thích.

“Anh ơi, tôi không có chửi mày! Tôi là chó lai giống!”

Cầu Cầu không cắn người, dọa người rất giỏi.

Tôi vừa ăn dưa hấu, vừa xem kịch hay.

Cuối cùng, Thẩm Diệc gọi ‘đại ca’ khô cả họng, Cầu Cầu mới đại gia, lười biếng nằm lên mu bàn chân tôi.

Anh ta mệt bở hơi tai, ngồi phịch xuống đất thở hồng hộc.

“Kỷ Nam Từ! Cô cố ý đúng không?!”

“Ai bảo lặn lội đường xa tới đây khoe giàu với tôi?”

Khóe môi ta giật giật, cả người tức đến run lên.

“Ai khoe giàu với ? Tôi tới tặng chó đấy!”

“……”

Ôi trời mẹ ơi, báo ứng, báo ứng rồi.

Tôi nhảy dựng lên, nhét nửa miếng dưa hấu còn lại vào lòng ta.

“Mời ngồi, mời ngồi! Ăn dưa hấu, ăn dưa hấu!”

Anh ta hừ lạnh.

“Người trượng nghĩa thường nghề mổ chó, kẻ đọc sách lại tàn nhẫn vô .”

Nói xong, không khách sáo, ngồi phịch xuống cái ghế con của tôi, gặm liền hai miếng dưa.

Nhưng ngay giây tiếp theo, như thể nhận ra điều gì đó.

Anh ta đơ người, muốn chui đầu vào quả dưa luôn.

Từ tai đến cổ, sắc đỏ lan dần từ hồng nhạt sang đỏ sẫm.

Rồi móc từ trong túi ra một túi bình an, nhét vào tay tôi.

“Sinh nhật vui vẻ.”

Sau đó, ôm theo miếng dưa hấu, cắm đầu chạy biến.

Tôi ngẩn người, theo bóng lưng ta cho đến khi khuất hẳn.

Một lúc lâu sau, đưa tay dụi mắt cay xè.

Hôm nay gió to quá.

Cát bay cả vào mắt.

Nhưng càng dụi lại càng xót.

Mọi người đều chỉ vào đơn xin trợ cấp của tôi để cợt.

Chỉ có ta, thấy ngày sinh nhật tôi.

Hóa ra, không phải là người thân, cũng có người ngàn dặm cầu bình an vì tôi.

Tôi tưởng chẳng ai nhớ.

13

Ngày công bố kết quả thi đại học.

Tôi và ta đồng hạng tám toàn tỉnh.

Quay lại trường bổ sung hồ sơ, tiện đường mua một bó hoa, định cảm ơn giáo viên chủ nhiệm.

Trong văn phòng, thầy đang trò chuyện với vài giáo viên khác.

“Nam Từ cuối cùng cũng đổi đời rồi.”

“Còn gì nữa! Vừa xinh đẹp, vừa đậu vào trường danh giá, sau này dễ dàng lấy tấm chồng tốt.”

“Ê, mấy người xem, con bé với Thẩm Diệc, có khả năng thành đôi không?”

“Anh nghĩ nhiều rồi. Được cùng bàn với Thẩm Diệc, đã là phúc phận lớn của Kỷ Nam Từ rồi. Không có Thẩm Diệc, gì có ta ngày hôm nay?”

“Chỉ trong trường học mới có chuyện khác biệt giai cấp gặp nhau. Ra ngoài xã hội, đến gặp còn chẳng gặp nổi.”

……

Tôi yên lặng nghe hết.

Rồi ôm bó hoa, quay lưng rời đi.

Những lời đó văng vẳng trong miệng, tôi không biết nên phản bác thế nào.

Tối hôm đó, điện thoại có tin nhắn.

Thẩm Diệc hỏi tôi định học trường nào.

Tôi chưa nghĩ ra.

Anh ta nhắn lại:

“Tôi đi Bắc Đại, còn ?”

Tôi nín thở, vô thức muốn tránh né câu tiếp theo.

“Dù sao tôi cũng không đi Bắc Đại.”

“Vậy đi đâu?”

Đầu óc rối bời, tôi buột miệng đại một câu.

“Tôi sẽ đi Anh, học Cambridge. Tôi đã bán nhà rồi.”

Trước đó không lâu, căn nhà cũ của tôi trúng diện giải tỏa.

Nhận 100.000 tệ, tôi không còn nhà nữa.

Khoảng cách giữa tôi và ta, từ một cái hố, giờ biến thành một cái vực sâu.

Anh ta chỉ một chữ: “Được.”

Ngày nhập học, tôi đến Bắc Đại thủ tục.

Điện thoại reo, một cuộc gọi quốc tế.

Mã vùng Anh Quốc.

Cả hai đều im lặng.

Bên kia chỉ có tiếng thở nhẹ.

Rồi ta :

“Kỷ Nam Từ, có phải điền nhầm nguyện vọng rồi không?”

Tôi không trả lời.

Anh ta tiếp tục:

“Không sao, tôi có tiền. Bây giờ tôi quay về nước không?”

“Cô có phải đang ở Bắc Đại không? Tôi cũng thích Bắc Đại.”

Tôi nhắm mắt, chậm rãi :

“Không .”

Bên kia khựng lại, rồi im lặng vài giây.

“Cái túi bình an đó, mở ra xem chưa?”

Tôi lắc đầu, chợt nhận ra ta không thấy.

“Chưa xem.”

“Vậy mở ra thử đi, không?”

Giọng như đang cầu xin.

“Không muốn xem.”

Không dám xem.

Anh ta giận dữ.

“Cô thật sự không hiểu tôi có ý gì sao?”

Trong khoảnh khắc ấy, tôi muốn khóc.

Tôi vừa cảm thấy mình thật may mắn.

Lại vừa thấy buồn đến mức muốn vỡ vụn.

“Không hiểu. Trước đây không hiểu, bây giờ không hiểu, sau này cũng sẽ không hiểu.”

Giọng ta khàn hẳn đi, từng chữ từng chữ nặng nề rơi xuống.

“Kỷ Nam Từ, đúng là giỏi thật.”

Lòng không phải gỗ đá, sao có thể vô cảm?

Nhưng tôi chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, không dám ra.

Tôi mở cửa bước ra ngoài.

Bầu trời u ám, chỉ có ánh sáng từ sao và trăng mờ nhạt rọi xuống, miễn cưỡng soi sáng con đường phía trước.

Nếu tôi không đi tiếp, tôi sẽ bị bóng đêm nhấn chìm.

Và năm đó, tôi mười tám tuổi.

Ở thời đại rực rỡ nhất của cuộc đời mình, tôi giằng co giữa tự ti và kiêu ngạo.

14

Cãi là cãi, .

Nhưng buổi thương thảo diễn ra suôn sẻ.

Sau khi ăn xong, Lục Minh mời tôi đi xem phim.

Cậu ta chớp đôi mắt đen láy trong veo, giọng trầm trầm.

“Chị ơi, lần trước về nhà em bị đánh thảm lắm. Chị coi như thương em đi mà, không?”

Tôi hơi chột dạ, ho khẽ hai tiếng.

Sắp gật đầu đồng ý.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...