Nghe tin phải tăng ca dịp 1/5.
Tôi lên mạng phát điên.
Bắt đầu liệt kê từng món đồ trong văn phòng của sếp.
Từ ghế sofa da thật, đến cả bàn chải đánh răng mà ổng từng dùng.
Tôi tan sẽ bán hết đống đó, rồi lấy tiền gọi mười tám nam mẫu đến chơi.
Ai ngờ video lại viral.
Bình luận hot nhất chính là của sếp.
Ổng bảo: “Cô bị bệnh à? Sao không bán luôn cả tôi đi? Có gì phải lăn tăn nữa hả?”
1
Là thư ký của tổng tài.
Lúc này, tôi bưng một ly cà phê vừa pha, đứng ngoài cửa phòng họp.
Tiếng chửi mắng từ trong vọng ra, xuyên thẳng qua cửa cách âm.
Giọng đàn ông đanh thép, tốc độ cực nhanh, từng câu rõ ràng mạch lạc.
“Cho tôi hỏi mấy người ăn lương để gì? Kế hoạch này viết bằng chân à?”
“Đem ra chợ đi, mấy bà đi ngang qua còn phải khen một câu: Quá ngon! Đúng là một món ngon!”
“Rồi cái dự án này, tôi đọc hai mươi trang mà không hiểu nổi ý chính là gì. Có thể diễn đạt rõ ràng hơn không? Theo cái cách trình bày này thì tôi đi đám tang cũng không biết ai là người chết đấy!”
“Một đám protein di ! Đồ đần, đồ ngu, đồ thần kinh! Làm như đống phân, mà còn tự tin đến mức không thèm lau sạch đã mang đến trước mặt tôi?”
“Tiến hóa bao lâu mà quên mang não à? Có thể chút tâm tư không? Tôi bỏ tiền mấy người về để việc hay để chọc tôi tức điên?”
Bên trong phòng họp, ai cũng cúi gằm mặt như rùa rụt cổ, không dám hé răng.
Nghe đến đây, tôi hiểu chuyện, lập tức quay đầu rời đi.
Sếp đang nổi giận, tôi chán sống hay gì mà tự chui đầu vào họng súng?
Ổng có thể thiếu một ly cà phê.
Nhưng tôi không thể chịu thêm một trận mắng chửi.
Lấy cớ đi toilet.
Khi quay lại, phòng họp đã không còn ai.
Tôi biết là tạm thời đã thoát nạn.
Vậy nên pha lại một ly cà phê, rồi đi về phía văn phòng tổng tài.
Cửa chỉ khép hờ.
Có người đến trước tôi một bước.
Là Trình Tư Tư, trợ lý thư ký mới nhét vào nhờ quan hệ bên tài vụ.
Cô ta mặc váy ôm sát hông, đi giày cao gót đế đỏ mười phân, trang điểm kỹ càng.
Giọng ngọt lịm, nũng nịu cất lời:
“Giám đốc Thẩm, cà phê của đây.”
Vừa vừa cúi người, định đặt ly cà phê xuống bàn.
Người đàn ông ngồi sau bàn việc, vóc dáng cao ráo, đường nét gương mặt sắc sảo.
Anh ta toát lên khí chất thanh tao, quý phái một cách tự nhiên.
Thế lúc này,
Đôi mắt ấy lại lạnh lẽo đến mức đáng sợ.
“Cô là ai?”
“Ai cho vào đây?”
“Đây là việc của à?”
“Ra ngoài.”
Nụ trên mặt ta đông cứng.
“Giám đốc Thẩm, tôi… tôi là trợ lý thư ký mới, Trình Tư Tư.”
“Chị Nam Từ đang bận, nên bảo tôi mang qua giúp.”
?
Là chính chủ đây mà sao tôi không biết nhỉ?
Người đàn ông không thèm ngẩng đầu, tiếp tục phê duyệt văn kiện.
“Ra ngoài, đừng để tôi phải lần thứ hai.”
Trình Tư Tư hít sâu một hơi.
Giây tiếp theo, ta lảo đảo như thể chân mọc trĩ, cầm ly cà phê lao về phía trước.
Người đàn ông vẫn bất , giọng lạnh băng.
“Trước khi hất thì suy nghĩ cho kỹ, bộ vest này hai trăm triệu, có đền nổi không?”
“……”
Cô ta run rẩy, cuối cùng vẫn giữ vững thăng bằng.
Anh ta ta từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy đánh giá.
Khẽ mỉa.
“Ăn mặc thế này, đi kiểu gì? Cô muốn cảnh sát đến bắt tôi à?”
“Tôi cũng không hiểu sao phòng nhân sự lại tuyển vào. Ngay cả bình hoa cũng không đủ tiêu chuẩn.”
“Muốn thay thế vị trí của thư ký Kỷ? Nhưng vừa không xinh bằng ấy, năng lực cũng chẳng bằng một phần nghìn.”
Khóe môi tôi khẽ cong.
Chửi tôi bao lâu nay, cuối cùng con chó sếp này cũng nhận ra giá trị của tôi.
Nhưng mà…
Tôi vui mừng hơi sớm rồi.
Anh ta nhàn nhạt bổ sung.
“Đương nhiên, tôi không phải đang khen ấy, cũng không phải chê bai . Tôi chỉ đang một sự thật… Giống như chuyện thư ký Kỷ ăn mặc còn quê hơn cả bà nội tôi .”
“……”
Nụ trên mặt Trình Tư Tư sắp không giữ nổi nữa.
“Hay là…”
“Thứ nhắm tới là vị trí bà chủ?”
Giọng điệu ta tràn đầy trào phúng, không chút che giấu.
“Đừng theo đuổi những thứ vốn không thuộc về mình. Thay vì ôm giấc mộng hoang đường ‘một bước lên mây’, tốt hơn hết là nên nâng cao bản thân trước đã.”
“Tôi khuyên nên đi kiểm tra xem có bị Parkinson hay kinh không.”
“……”
Tôi biết mà.
Miệng lưỡi của Thẩm Diệc độc địa đâu phải chuyện ngày một ngày hai.
Trình Tư Tư bưng cà phê, vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Đi ngang qua tôi, còn không quên lườm một cái sắc như dao.
???
Giây tiếp theo, giọng nhàn nhạt vang lên từ trong phòng.
“Thư ký Kỷ, còn định đứng ngoài cửa bao lâu nữa? Hay là kiêm luôn bảo vệ?”
Tôi thở dài, bước vào.
Đúng là tai bay vạ gió.
Anh ta chậm rãi đẩy gọng kính viền vàng.
Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn.
Nhìn hình này…
Chậc, lại sắp bị chửi nữa rồi.
“Thư ký Kỷ, tôi trả mức lương bảy chữ số không phải để đứng xem kịch vui.”
“Hy vọng học hỏi cột điện nhiều hơn, lúc nào cũng phải ý thức vị trí của mình.”
“Có chút ý thức đề phòng đi. Bây giờ giá trị con người tôi cao thế này, lỡ bị đầu độc, sẽ phải ngồi tù đấy.”
Nể mặt tiền lương.
Tôi nhịn.
“Quan sát một chút, nếu độ cận quá cao, công ty có thể tài trợ chi phí mổ mắt cho .”
“Tôi không muốn lần sau có bất cứ loại người ba xu nào mon men lại gần tôi nữa.”
Tôi đeo kính không độ, ta không phải không biết.
Cứ mắng thẳng là tôi mù luôn đi cho rồi.
“Còn nữa, thư ký Kỷ, không bao giờ soi gương à?”
“Mặc quê mùa thế này, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh công ty.”
“Khách hàng bị dọa chạy mất thì ai đền cho tôi?”
Tôi khô khốc.
“Cười xấu quá, thà đừng còn hơn.”
Thẩm Diệc.
Đm nhà .
Cái miệng ngày càng chọc người ta phát điên.
Nếu không phải vì tiền quá nhiều, tôi đã nghỉ từ lâu.
Cái này mà gọi là lương á?
Nó giống phí nhịn nhục hơn.
2
Ra khỏi văn phòng.
Trình Tư Tư ôm một cái thùng to, đang thu dọn đồ.
Cô ta bị đuổi rồi.
Phòng tài vụ cũng bị chửi lây một trận.
Cô ta dậm giày cao gót lộc cộc trên sàn, trừng mắt tôi, trong ánh mắt đầy căm hận.
“Hắn ta còn không coi trọng tôi, càng không để mắt đến .”
“Đừng tưởng tôi không ra tâm tư của .”
“Ai biết dùng thủ đoạn gì mới ngồi vào vị trí này?”
“Cô còn không xứng xách giày cho hắn.”
Tôi nhạt, không còn bộ dạng nhẫn nhịn trước mặt sếp.
“Thật ngại quá nhé, tôi tốt nghiệp thạc sĩ Bắc Đại, vào đây bằng năng lực thực sự đấy.”
“À đúng rồi, sao mà so với tiểu thư Trình, tốt nghiệp đại học ba cọng lúa, dựa quan hệ mà chui vào công ty.”
Bình thường phiền phức cho tôi cũng thôi đi.
Hôm nay tôi bị mắng còn muốn lôi tôi xuống bùn?
Thật sự nghĩ tôi là quả hồng mềm, ai muốn bóp cũng à?
Không tốn một xu, còn muốn mắng tôi?
Nằm mơ đẹp quá nhỉ?
“Cô…”
Tận dụng ưu thế chiều cao, tôi cúi xuống, ép sát lại gần.
“Dựa vào đàn ông để đổi đời?”
“Cái này tôi không có ý kiến, vì tôi không có kinh nghiệm.”
“Ngành khác như cách một ngọn núi, chúc thành công nhé.”
“Chúc nghỉ việc vui vẻ, Trình tiểu thư.”
Mắng không lại, đánh cũng không lại.
Cô ta có thể gì đây?
Chỉ có thể trừng mắt đầy uất ức.
Cơn bực trong lòng tôi cuối cùng cũng vơi đi không ít.
Lùi một bước trời yên biển lặng.
Nhịn một chút… dễ bị u nang vú.
Không lừa tôi đâu.
Buổi chiều.
Tôi đang xới đất, tưới nước cho cây phát tài của sếp.
Tay cầm cái xẻng nhỏ, đào càng lúc càng hăng.
Trong văn phòng chẳng có ai.
Tật cũ lại tái phát.
Không nhịn , lẩm bẩm hát vài câu.
“Trong công ty to lớn này, đào đào đào.”
“Lương dày cộp vẫn không đủ xài.”
“Bị ông sếp phiền phức chửi mãi mãi…”
Bỗng nhiên, phía sau vang lên một tiếng xuýt xoa.
Thẩm Diệc lười biếng dựa vào khung cửa, không biết đã nghe từ lúc nào.
Khóe môi ta cong lên, ánh mắt đầy ý .
“Hát hay thế này, thư ký Kỷ, không muốn sống nữa à?”
“……”
Là một ca sĩ hát lệch tông bẩm sinh, bị nghe lén khi cất giọng đúng là thảm họa.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
“Có ý định ca sĩ không? Nếu có thì tôi báo cảnh sát ngay.”
“……”
Thẩm Diệc, ông nội nhà chứ ai!
3
Ngày cuối trước kỳ nghỉ 1/5.
Thẩm Diệc vừa đi công tác về.
Tài xế Tiểu Triệu đúng lúc xin nghỉ, nên sếp bắt tôi ra cổng khách sạn đón.
Người đông nghìn nghịt, tôi tìm mãi không thấy ta đâu.
Thế là gọi điện.
“Sếp, ở đâu ?”
Đầu dây bên kia giọng lạnh tanh.
“Đối diện .”
Tôi ngơ ngác, lái xe nhích lên chút nữa.
“Không thấy mà, hay là sếp vẫy tay đi?”
Giọng ta như nghiến ra từ kẽ răng.
“Thư ký Kỷ, tôi vẫy đến sắp rụng tay rồi.”
“Taxi cũng chặn luôn mười mấy cái.”
Tim tôi thót một cái.
“Không phải chứ, tôi thực sự không thấy .”
Anh ta lạnh.
“Cô chạy quá rồi.”
“……”
Chờ đến khi ta lên xe, tôi gượng gạo, cố gắng che đi sự xấu hổ.
Thẩm Diệc ngồi vào ghế phụ, vắt chéo chân.
Nhìn tôi một cái đầy ẩn ý.
“Mắt để nuôi hai quả trứng à?”
“Chỉ biết chớp mà không biết ?”
“……”
Tôi thực sự muốn đầu độc ta cho câm luôn, không đâu.
Anh ta lại lên tiếng.
“Tối nay về thu dọn đồ đạc, mai đi công tác với tôi.”
Cái gì?
Tay tôi suýt nữa không giữ nổi vô lăng.
Tôi tưởng ta quên ngày rồi.
“Sếp, mai là lễ 1/5 đó.”
Anh ta hờ hững tiếp lời.
“Tôi biết.”
Có nhầm không ?
Ngày mai tôi hẹn ăn tối với một chàng đẹp trai đó!
Bạn thấy sao?