08
Phó Yến Châu gọi tôi lên sân thượng chuyện.
"Em là giám đốc hay là thợ may, chuyện may vá quần áo, cần em quản sao?"
Thấy tôi ôm bộ đồng phục không gì, ta càng tức giận hơn.
"Em còn ôm bộ quần áo rách nát này! Còn muốn tự mình đi sửa quần áo cho cậu ta! Tống Lý, em có biết mình nên tập trung vào việc gì không?"
Tôi bộ quần áo trong tay.
"Ồ, bộ này thực ra là của ."
"Hôm đó tôi định đi xem quần áo của may có vừa người không, sợ người khác không chuẩn, tiện thể dẫn Chu Tấn đi lấy số đo. Tôi nhớ rồi, sau này những chuyện như thế này... tôi sẽ không quản nữa."
Phó Yến Châu sững người lại.
Tôi xoay người định đi, bị ta kéo lại.
Anh ta lấy bộ quần áo trong tay tôi, trên mặt không biết đang đắc ý vì điều gì.
"Sao em không sớm."
Tôi buột miệng nhanh hơn suy nghĩ: "Chúng ta không phải vẫn luôn như sao, có chuyện gì cũng giấu trong lòng, chưa từng ra một cách rõ ràng."
Ví dụ như, chúng ta chưa từng với đối phương rằng, mình thực ra còn có "cá" khác.
Phó Yến Châu tôi với ánh mắt khó hiểu.
"Em đang trách những ngày nay không cho em một lời giải thích sao?"
"Nhưng mỗi ngày đều bảo em tan đợi , muốn chuyện rõ ràng với em, là em ngày nào cũng có việc, không cho cơ hội ở riêng với em."
Anh ta kéo tôi lại, thẳng vào mắt tôi.
"Tống Lý, chúng ta hẹn hò đi, chỉ có hai chúng ta, chân thành, nghiêm túc hẹn hò."
Phản ứng đầu tiên của tôi là, ta đang gián tiếp thừa nhận mình còn có "cá" khác.
Sau khi hoàn hồn, tôi không chút do dự từ chối ta:
"Không , quá nhanh. Tôi không thể chấp nhận ."
Mặc dù tôi không bài xích ta.
Thậm chí trong lòng còn thích ta.
Nhưng việc sếp ba năm đột nhiên muốn trở thành người , tôi cảm thấy rất hoang mang, không biết phải điều chỉnh công việc và cuộc sống của mình như thế nào.
Sắc mặt của Phó Yến Châu rõ ràng càng thêm hoảng hốt.
Đồng tử của ta rung lên, thậm chí còn hơi lắp bắp: "Em chê ... quá nhanh."
"Nhưng ... lần đầu tiên... Anh độc thân ba mươi năm, hơi nhanh một chút không phải là chuyện bình thường sao."
Anh ta càng giọng càng nhỏ dần.
Tôi còn chưa kịp hiểu ý ta muốn bày tỏ, ta đã đỏ mặt, cắn môi, lủi thủi bỏ đi.
Anh ta còn bày đặt tủi thân.
Anh ta độc thân ba mươi năm, nóng lòng muốn có một mối quan hệ nghiêm túc, tôi phải chiều theo ta sao?
Thật khó hiểu.
Bạn thấy sao?