14
Lời của Phó Yến Châu như một tiếng sấm.
Khiến tôi không nên lời.
Những vị khách ở gần đó đều đồng loạt ngừng .
Ngay cả Hứa Dữ An cũng ngừng chửi bới, vểnh tai lên nghe.
"Phó Yến Châu, bị điên à."
Tôi hất tay ta ra, một mình đi ra ngoài.
Phó Yến Châu bám theo.
Hứa Dữ An ở phía sau gọi với: "Ôi chao, tôi say quá, không có người dìu không ."
Cũng đi theo.
Ba người đến sân thượng.
Phó Yến Châu liếc Hứa Dữ An, bất mãn :
"Liên quan gì đến , theo gì?"
Hứa Dữ An không phục: "Vừa rồi rõ ràng đã nhắc đến tôi, sao lại không liên quan đến tôi."
Anh ta quay sang tôi, mắt sáng rực lên vì phấn khích: "Lý Lý, vừa rồi ta có phải em muốn cho danh phận không, thật sao?"
Phó Yến Châu túm lấy cổ áo Hứa Dữ An, rõ ràng là mất bình tĩnh.
"Mơ đi!”
“Anh tưởng mình mặc phong cách Anh Quốc là phong trần rồi à? Biết vài câu ABC là lịch lãm rồi à?”
“Cũng không soi gương xem lại mình đi, so với tôi, là cái thá gì, ngay cả tôi còn chưa có danh phận, nằm mơ đi!"
Hứa Dữ An đầy mắt vẻ không thể tin :
"Phó Yến Châu, chúng ta nhiều năm nghĩa như , lại tôi như thế này sao?"
Ánh mắt Phó Yến Châu vẫn đầy giận dữ:
"Anh cũng biết chúng ta nhiều năm nghĩa như , mà lại cướp người của tôi?"
Hứa Dữ An nghẹn lời.
Anh ta yếu ớt tôi: "Anh ta... đã biết rồi sao?"
Bạn thấy sao?