Thảo nào cái nhà lôm côm như nhà họ Chu mà cũng có gia nghiệp trăm năm.
“Chu Từ.” Tôi vòng tay ôm cổ , hôn lại một cái: “Anh mang họ Chu, là ngoại lệ.”
【Tôi phải tiêm insulin gấp, lượng đường trong máu tăng cao rồi.】
【Đường tụt thì chỉ cần liếc một cái cũng đủ đá bay tới tháp Eiffel.】
【Ngọt quá ngọt, tôi quắn quéo như con sâu nằm giãy trên giường.】
【Yêu đương đúng là chỉ nên ngồi xem người ta thôi mới đáng giá.】
Tôi bị Chu Từ hôn đến choáng váng cả đầu óc.
Cho đến khi nghe thấy tiếng mở cửa mới bừng tỉnh—khoan đã… tiếng mở cửa?!
Người biết mật khẩu cửa nhà này…
Toang rồi! Là tôi!
14
“Ứng Hứa? Sao em không trả lời tin nhắn của ?”
“Tôi thấy ảnh cũ của Chu Ngôn Tự ở chỗ người khác, càng nghiêng càng thấy giống em. Đừng là em mù đến mức đó nhé?”
Anh tôi vào nhà quá nhanh.
Nhanh đến mức tôi còn chưa kịp đẩy Chu Từ ra.
“Rào rào.”
Túi đồ trong tay tôi rơi hết xuống đất.
Anh dụi mắt không tin nổi vào cảnh trước mắt.
Rón rén hỏi: “Hai đứa… đang chơi cosplay đấy à?”
Nói xong lại dụi mắt thêm lần nữa.
【Anh trai: Không dám mở mắt, hy vọng đây chỉ là ảo giác.】
【Anh thà tin đây là cosplay còn hơn tin em mình bị một con rắn thịt.】
Năm phút sau.
Tôi và Chu Từ ngoan ngoãn ngồi đối diện tôi.
【Bị ép gặp phụ huynh bất ngờ, không kịp chuẩn bị.】
【Chắc đây là tập thảm nhất trong mấy nghìn năm sống của Chu Từ.】
“Em đây là… con rắn cưng bị mất tích của nhà họ Chu???”
Anh tôi Chu Từ từ đầu đến chân, soi kỹ mấy lượt:
“Nó… à không, ta đúng là tổ tông nhà họ Chu á???”
Tôi gật đầu:
“Chuẩn không cần chỉnh. À mà đúng rồi, cũ của Chu Ngôn Tự đúng là em, bọn em chia tay rồi. Bây giờ em đang ở bên Chu Từ… với con rắn này.”
“Không ! Anh không đồng ý em đương với một con rắn !”
【Anh trai chỉ nghe đúng một từ khóa quan trọng, quên sạch lý do mình đến đây ( ra nước mắt)】
【Việc không thể để gia đình biết bị che khuất bởi một việc còn không thể để lộ hơn – cuối cùng thì Chu Từ là người gánh hết mọi tội lỗi.】
“Anh à! Chu Từ là thần đó! Chỉ là có hình dạng thật là rắn thôi!”
“Dù thì vẫn là rắn! Hai người còn khác cả loài, đương kiểu gì! Thái độ của cũng đại diện cho cả gia đình!”
Anh tôi đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi.
Nhìn thì có vẻ bình tĩnh.
Nhưng thực tế…
Hai chân giấu dưới bàn run đến mức tôi tưởng nhà sắp đất.
“Anh à, đừng run nữa, em sợ.”
Anh tôi giả vờ tỉnh bơ:
“Anh không run… không run chút nào đâu…”
Nói thì , vừa liếc sang Chu Từ cái là run còn mạnh hơn.
“Là… là do con rắn này nó tỏa khí lạnh quá, hơi… hơi lạnh một chút thôi mà.”
15
“Anh à—”
Chu Từ vừa mở miệng đã bị tôi cắt ngang:
“Đừng gọi tôi là ! Tôi với cậu đâu phải cùng một loài!”
【Xin hãy ban phước cho tôi đổi vai với nữ chính. Tôi cần phước lành này.】
【Tôi tới trước! Làm ơn xếp hàng có tổ chức!】
“Vậy… gọi là Ứng Hành không?”
“Miễn cưỡng chấp nhận.”
“Anh đang cạnh tranh với nhà họ Chu ở mảnh đất phía Đông thành phố, còn có một thương vụ với công ty dược niêm yết nữa đúng không?”
“Sao cậu biết?”
Chu Từ chỉ vào điện thoại của tôi: “Nghe máy đi.”
Vừa dứt lời.
Điện thoại tôi thật sự đổ chuông.
Giọng trợ lý vang lên trong loa, phấn khích tột độ:
“Tổng Ứng! Miếng đất phía Đông chúng ta lấy rồi! Còn công ty dược bên kia, không chỉ đồng ý hợp tác mà còn nhường thêm 10% lợi nhuận!”
Cúp máy.
Anh tôi tôi rồi lại Chu Từ.
Bỗng dưng bật dậy, nở một nụ tươi rói siêu cấp vũ trụ:
“Chào em rể quý! Gọi tên nghe xa cách quá, gọi đi cho thân mật!”
【Chu Từ mở giao diện kỹ năng, kích hoạt skill “tài lực vô hạn”.】
【Không có tí thế lực nào thì cưới vợ kiểu gì?】
“Anh chợt nhớ ra công ty có việc, đi trước đây, nhất định đừng tiễn.”
Đi nửa đường, tôi lại quay đầu, móc ra một xấp hóa đơn đặt xuống trước mặt tôi:
“Anh mua mấy cái túi và váy cho em, tổng cộng là 588.000, bớt cho tí, để em rể chuyển khoản cho là .”
【Ai có thể giải thích tại sao Ứng Hành đứng ngoài cửa ôm điện thoại ngu ?】
【Vì Chu Từ chuyển cho ảnh 5 triệu 800 nghìn.】
【Được rồi, chơi luôn với mấy người giàu như mấy ông !】
16
Anh tôi vừa rời đi.
Đèn trần chớp hai cái rồi tối om.
“Cúp điện rồi à? Để em ra xem thử.”
Tôi vừa định đứng dậy thì bị Chu Từ nắm lấy cổ tay kéo nhẹ, cả người ngã vào lòng .
Đuôi rắn nhanh chóng quấn chặt lấy tôi.
Chu Từ ôm lấy eo tôi:
“Không phải mất điện. Là kết giới.”
Nói xong, vung tay một cái, đèn sáng lại. Vung thêm cái nữa, đèn tắt ngúm.
“Giờ thì… sẽ không ai đến phiền chúng ta nữa.”
【Xin hỏi rắn kia, pháp thuật này sao không dùng sớm đi? Tới giờ mới dùng là sao hả trời?!】
【Anh ấy không nhịn nữa rồi.】
【Tôi cũng không nhịn nổi nữa, ơn sinh ra ngay trong điện thoại tôi đi, cầu xin hai người đó luôn!】
【Có ai để ý mấy đường gân nổi lên trên tay Chu Từ không?】
【Tôi để ý rồi, rất hợp để dùng tay nắm eo đẩy lên đẩy xuống ↑↓↑↓】
【Tôi vừa lại con rắn cưng nhà tôi… đúng là khác biệt thật, khè… kích thích phết.】
Tôi mãi mới nhận ra, thì ra câu “sẽ không có ai phiền nữa” của Chu Từ có nghĩa là thế.
Mặt tôi vùi vào ngực , nóng đến mức như bốc cháy.
Trong phòng ngủ tối đen, không thấy gì cả.
Tất cả giác quan như bị khuếch đại đến cực hạn.
Tôi có thể cảm nhận rõ từng cú siết chặt của bàn tay ấy, cảm nhận từng chiếc vảy trơn trượt của đuôi rắn lướt qua làn da, từng chút từng chút một, khiến toàn thân run rẩy, như có hàng vạn con kiến đang cắn lên da thịt.
“Ứng Hứa.” – Giọng Chu Từ dồn dập trong hơi thở – “Đau thì cắn .”
Ý thức tôi nhanh chóng chìm xuống.
Mơ màng nhớ lại mấy ngày trước có lướt trúng một livestream tách ngọc trai trong vỏ sò.
Đầu tiên là cạy ra một khe nhỏ xíu trên vỏ, sau đó đưa ngón tay vào, tách hẳn vỏ ra.
Những ngón tay thon dài chầm chậm dò tìm trong lớp bên trong, cho đến khi tìm thấy viên ngọc trai.
Lấy rồi thì dùng nước mạnh xối sạch.
Cuối cùng, vỏ sò bị ném trả về biển.
17
Chẳng bao lâu sau, tôi chẳng còn chút sức lực nào.
Cảm giác như người chết đuối bị rong rêu quấn kín toàn thân, cứ chìm rồi nổi, nổi rồi chìm.
Cổ họng khô khốc, khàn đặc.
Chu Từ bế tôi ra bếp.
Đặt tôi ngồi lên bàn bếp, đút nước cho tôi, vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi sang một bên, hai tay nâng mặt tôi, hôn đi giọt nước mắt bên khóe mắt:
“Ngoan, chịu một chút nữa thôi.”
“Rắn… cũng có kết à…”
Tôi rúc vào ngực , bụng bị tắc nghẽn, khó chịu đến mức không nên lời.
“Rắn bình thường thì không.”
Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng run rẩy:
“Nhưng thì khác.”
Chừng nửa tiếng sau.
Chu Từ hôn lên mắt tôi:
“Ứng Hứa, mở mắt đi.”
Dưới ánh trăng mờ ảo.
Đuôi rắn màu đen đã biến mất.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Chu Từ đã đè người xuống, ghé tai tôi hỏi bằng giọng dụ dỗ:
“Muốn thử đôi chân mới mọc ra của không?”
…
【Sáu giờ. Sáu lần. Quá luôn.】
【Tôi là VIP! Có gì mà hội viên cao cấp lại không xem chứ?!】
【Cô giáo Văn: Chi tiết đâu? Thầy Toán: Quy trình đâu? Cô Mỹ thuật: Cảnh đâu?】
【Chu Từ toàn thân là vết cào, cổ còn có dấu răng nữa—rốt cuộc tối qua chiến đến cỡ nào ?】
【Tác giả chỉ viết đúng bảy chữ: “Ứng Hứa khóc cả một đêm.”】
【Quá sâu sẽ có nước mắt, và là nước mắt sinh lý không thể kiểm soát, vừa đau vừa sướng, huống chi rắn còn có thêm một cái nữa.】
【Không có hình ảnh, không có âm thanh, chỉ có những dòng chữ lạnh lẽo—tôi hận chị đấy, tác giả, đồ đàn bà vô !】
【Tác giả: Mấy người không muốn tôi chui vào đó thật đấy chứ?】
Vừa mở mắt ra, tôi đã thấy loạt bình luận kia.
Mặt đỏ bừng ngay lập tức.
Chỉ muốn đào hố chui xuống đất.
Ai ngờ…
Vừa xoay người đã ngã thẳng vào lòng Chu Từ.
Chóp mũi chạm vào chóp mũi.
Đến cả hơi thở cũng như đang quấn lấy nhau.
Bạn thấy sao?