10
【Ủa cái thứ này sao lại xuất hiện? Đúng là xui xẻo.】
【Thử nhập vai góc Chu Ngôn Tự: Sau chia tay, cũ quen với ông tổ tiên nhà tôi. Tôi rất muốn xem biểu cảm của hắn ta khi biết sự thật haha.】
【Chúc mừng Ứng Hứa, lên thẳng siêu cấp bậc tổ tông.】
Chu Từ nhẹ nhàng vuốt má tôi: “Em muốn giải quyết hắn ta không?”
【Cái tay này đáng lẽ không nên đặt lên mặt nữ chính đâu, nên đặt ở chỗ nào chắc tôi không cần , mọi người tự hiểu nhé~】
【Hiểu rồi thì lại càng ghét Chu Ngôn Tự hơn.】
【Cầu mong kiểu “giải quyết” của Chu Từ là búng tay một cái cho hắn bốc hơi luôn thì tôi đồng ý hết mình.】
Tôi rùng mình một cái.
Lập tức lắc đầu lia lịa: “Không cần đâu! Em tự giải quyết mà!”
Nói xong định đứng dậy, phát hiện không nhúc nhích nổi.
Ánh mắt tôi xuống, bất lực dừng lại ở cái đuôi rắn vẫn còn đang quấn chặt lấy tôi.
“Chu Từ, … trốn đi một lúc không?”
Chu Từ không gì.
Chỉ đưa tay xoa nhẹ khóe môi tôi, ánh mắt màu vàng kim sâu thẳm như muốn nuốt trọn cả người.
【Con rắn thâm hiểm này chắc đang chờ nữ chính chủ hôn mình đúng không?】
【Bỏ chữ “chắc” đi nhé.】
Tôi nghiêng người, khẽ hôn lên môi Chu Từ: “Được không mà?”
Chu Từ ôm chặt eo tôi, cúi đầu đáp lại nụ hôn, dịu dàng mà sâu lắng.
Lúc dứt ra chỉ mơ hồ một tiếng: “Được.”
11
Chu Ngôn Tự mang dáng vẻ như đang đến bắt gian.
Vừa mở cửa đã định xông thẳng vào nhà.
Tôi đưa tay chặn lại, chỉ tay về phía camera trước cửa:
“Tôi nhắc một câu, đột nhập nhà người khác mà nghiêm trọng thì có thể bị tù đến ba năm hoặc tạm giam. Có chuyện gì thì đứng đây .”
Chu Ngôn Tự đang hùng hổ khí thế lập tức xẹp xuống phân nửa, giọng cũng dịu đi:
“Tôi đã kiểm tra hết camera hôm con rắn bị mất. Chỉ có , Ứng Hứa, chỉ có mình vào nhà tôi hôm đó.
“Tôi còn thấy dừng lại trước nhà kính, chằm chằm con rắn cưng của chúng tôi. Nó là báu vật của nhà họ Chu, vì tìm nó mà tôi sắp lật tung cả thành Giang lên rồi. Cô trả lại cho tôi, tôi sẽ không truy cứu gì hết.”
“Chu Ngôn Tự.”
Tôi ta một cái, đúng là trông tiều tụy thật, quầng thâm dưới mắt gần như sắp rớt xuống đất.
Nhưng… tôi không hề thấy thương .
“Vậy ra… rắn cưng nhà các là không phép à? Xin lỗi nhé, tôi không biết nhà mấy người có cái luật đó.”
Chu Ngôn Tự sững người.
Biểu cảm giống như não bị kẹt, vận hành không nổi.
Mất vài giây mới hoàn hồn lại: “Không phải thì ai? Hôm đó chỉ có mỗi đến nhà tôi!”
“Anh thấy tận mắt tôi bắt rắn đi à?”
“Không.” – Chu Ngôn Tự vừa ra khỏi miệng liền nhận ra mình lỡ lời, vội vàng chữa lại: “Nhưng hôm đó đúng là chỉ có vào nhà tôi!”
“Rồi sao? Vì tôi có mặt ở hiện trường thì tôi chắc chắn là thủ phạm à?”
【Nữ chính chiến lực mạnh nhất tập này rồi.】
【Tập chia tay với Chu Ngôn Tự cũng nên học thuộc lòng luôn.】
【Chu Ngôn Tự không thể nào ngờ , nữ chính chỉ mới liếc Chu Từ một cái, mà Chu Từ tự mình chui vào túi ấy.】
【Mà Chu Từ muốn chui đâu còn chưa chắc đã chỉ là cái túi.】
【Tôi quen mấy ông phía trên rồi, cứ mỗi lần truy quét văn học rác là có mặt đầy đủ.】
12
Chu Ngôn Tự đứng trong bóng râm nhỏ do cánh cửa hắt lại.
Im lặng rất lâu.
Tôi quay người, tay đặt lên tay nắm cửa: “Hết chuyện rồi chứ? Về đi, khỏi tiễn.”
“Đợi đã—”
Ngay khoảnh khắc cánh cửa sắp đóng lại, Chu Ngôn Tự bất ngờ chộp lấy cổ tay tôi: “Còn chuyện giữa và em.”
Tôi quay đầu lại, nhíu mày ta.
“Giữa tôi và còn chuyện gì?”
“Em bỏ ra khỏi danh sách chặn đi, coi như em chưa từng chia tay, mình quay lại như trước không, hả?”
【Còn “hả”? Hắn ta tưởng mình ngầu lắm à?】
【Mau đưa con dao mổ heo 82 của tôi ra đây.】
【Ai đứng ra bảo vệ ngụm trà sữa tôi vừa phun lên màn hình đi?!】
Tôi giật mạnh tay ra khỏi tay Chu Ngôn Tự: “Có bệnh thì đi khám đi, tôi không có bằng hành nghề y.”
“Ứng Hứa! Em cao cũng phải có giới hạn chứ! Anh đã giải thích rồi mà, mấy câu đó chỉ là mấy lời giữa em với nhau thôi, em cứ cắn mãi không buông thế có vui không?”
【Mở mang tầm mắt thật sự.】
【Nghe nguyên tác Chu Ngôn Tự là nam chính? Rồi cuối cùng vẫn truy nữ chính?】
【Tôi từng đọc bản gốc, không thể tả nổi… nữ chính nhà tan cửa nát, bị Chu Ngôn Tự nhốt lại, sinh con cho hắn đến mức thần trí mơ hồ, rồi cuối cùng! HE luôn! Xem xong tức quá tôi mất ngủ cả đêm, viết hẳn bài chửi 5000 chữ mắng tác giả!】
Dù đã sớm biết thế giới này vốn là một cuốn tiểu thuyết,
kịch bản gốc kiểu “điên thật sự” như thế vẫn khiến tôi không khỏi cau mày.
【Không biết vì sao nữa, mà nội dung thay đổi hoàn toàn rồi.】
【Bản gốc hình như đâu có Chu Từ?】
【Có đấy, chỉ có một câu duy nhất: “Không ai biết con rắn cưng kia thực ra là tổ tiên nhà họ Chu, tên là Chu Từ.” Rồi hết, tổng cộng 21 chữ.】
【Đã có Chu Từ thì sao không chọn Chu Từ? Tôi chọn Chu Từ! Do dự một giây là phạm nhan sắc tuyệt đỉnh kia rồi!】
Tôi nghĩ thầm, tôi cũng chọn Chu Từ.
Dù có không có Chu Từ, thì tôi cũng sẽ không bao giờ chọn lại Chu Ngôn Tự—món đồ ôi thiu, dù nấu lại thế nào cũng không thể quay lại mùi vị ban đầu.
“Mẹ tôi không cho tôi quen ai họ Chu.”
Nói xong, rầm một tiếng, tôi đóng cửa cái rầm.
13
“Chu Từ?”
Phòng khách trống không, chẳng có người cũng chẳng thấy rắn, chỉ có cái bóng của rèm cửa đung đưa theo gió.
Chớp mắt một cái.
Chu Từ bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt tôi.
Lúc đó tôi mới thật sự tin, không có gì có thể giam giữ nổi ấy.
Đuôi rắn nhẹ nhàng quấn lấy tôi, kéo tôi vào lòng.
Trên đỉnh đầu vang lên giọng trầm thấp của Chu Từ:
“Vừa nãy em , không người họ Chu.”
Nghe buồn bực thật sự.
Chết rồi, lỡ miệng mất—quên mất vị tổ tông này cũng họ Chu.
“Thì… lý là như đó~”
Tôi cố kéo dài giọng, định trêu Chu Từ một chút. Ngẩng đầu lên đúng lúc cũng đang cúi xuống tôi.
Ánh mắt dày đặc như dòng nước mật, giao nhau giữa không trung.
Trong đầu tôi chợt bật ra một câu: “Giao mắt là nụ hôn tinh thần của loài người.”
“Chu Từ…”
“Ứng Hứa.” Trong ánh mắt vàng rực của , Chu Từ tôi rất nghiêm túc: “Em thích họ nào? Anh có thể đổi.”
Anh dừng một chút, rồi tiếp:
“Nếu không thích tên, cũng có thể đổi luôn.”
【Gì trời, ai đó cho tôi biết đây là phát ngôn kiểu gì ? Tôi sốc toàn tập.】
【Đàn ông/sinh vật đương não cá vàng đúng là món hồi môn ngọt nhất, tôi đồng ý cuộc hôn nhân này.】
【Anh ta không phải “não đương”, mà là “não Ứng Hứa”.】
【Trước khi chết nhất định phải kiểu người như một lần.】
Tôi cũng sốc: “Tên với họ… đâu phải muốn đổi là đổi ?”
“Nếu em muốn thì .”
“Thôi khỏi, là tổ tiên nhà họ Chu đó, em sợ nhà kéo người đến truy sát.”
“Ứng Hứa.” Chu Từ cúi đầu, hôn nhẹ lên môi tôi một cái: “Anh là sinh linh đất trời thai nghén, không có hậu duệ. Vì một vài lý do, từng có một gia tộc cung phụng , theo họ Chu, tôn tổ tiên. Còn thì ban phúc cho họ hưng thịnh trăm năm.”
Bạn thấy sao?