Khi Tôi Trở Thành [...] – Chương 1

Tôi xuyên không trở thành mẹ mình.

Bà từng là đứa con ruột bị thất lạc, sau này một gia đình giàu có tìm lại.

Thế , “giả thiên kim” – kẻ đã chiếm lấy thân phận của bà – lại không cam lòng quay về gia đình thật sự của mình, còn bày đủ trò hãm , khiến cha mẹ ruột dần sinh lòng chán ghét.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, tôi đã trở thành mẹ mình.

Khoảnh khắc bước vào lớp chọn của trường, tôi tận mắt thấy nụ rạng rỡ của “giả thiên kim” cứng đờ lại trên gương mặt.

Còn tôi thì bật , có chút điên cuồng.

Từ giây phút ta gặp tôi, những ngày tháng tốt đẹp của ta… xem như chấm dứt rồi.

1

Ngày mẹ tôi qua đời vì lao lực, tôi xuyên không—trở thành chính mẹ mình.

Bà là con ruột bị đánh tráo lúc nhỏ, vừa mới gia đình giàu có tìm lại.

Lúc này…

À không, là tôi—đang đứng giữa phòng khách lộng lẫy, bị “giả thiên kim” cầm quyển sách Ngữ văn cấp ba săm soi từ đầu đến chân.

“Đây là giúp việc mới nhà mình à? Phòng tôi đúng lúc có mấy bộ quần áo bẩn, đem đi giặt giúp tôi nhé. Tay tôi vừa bôi kem dưỡng, không dính nước đâu.”

Mẹ từng , khi đó bà xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ cho rồi.

Nhưng tôi biết, giả thiên kim cố ý nhục tôi—người con ruột thực sự—muốn đè tôi xuống một bậc.

Người tài xế đưa tôi đến chỉ lạnh nhạt liếc , rồi quay người bỏ đi như chẳng thấy gì.

Tôi nhớ mẹ kể, bà thật sự đã đi giặt đồ cho ta, kết quả còn bị chê là giặt không sạch.

Đến khi giám đốc nhà máy và người của ông ta về, chỉ nhíu mày một câu: “Nó là cái số việc nặng nhọc.”

Gia đình này, từ đầu tới cuối đều không coi trọng mẹ tôi. Điều đó khiến bà luôn sống trong mặc cảm, ngay cả khi có cơ hội đổi đời cũng không dám nắm lấy.

“Ồ, ý là quần áo tôi giặt xong, muốn gói ghém đem về cái nhà quê của à? Được thôi, cần tôi giúp xếp gọn luôn không?”

Dù gì giả thiên kim cũng còn trẻ, sắc mặt vốn cao ngạo lập tức tái xanh ném luôn quyển sách xuống đất rồi giơ tay định tát tôi.

“Con tiện nhân! Đồ nhà quê! Mày lấy tư cách gì mà đuổi tao đi? Đây là nhà tao…”

Ra là không chịu nổi kích thích hả? Tôi còn chưa đợi ta chạm vào đã chạy ra cửa, lớn tiếng kêu:

“Có ai không! Con nhà này nổi điên đánh người rồi!”

Sau đó tôi quay đầu lại, lạnh lùng rồi khẽ :

“Cô thật sự nghĩ mình là con nhà này à? Sao lại mang nhóm máu A nhỉ? Nếu sau này bố gặp tai nạn cần truyền máu, cũng chẳng giúp đâu. Tôi thì khác, nhóm máu O, giống hệt ông ấy.”

2

“Giả thiên kim” không chịu kích , cởi giày định đánh tôi.

Tôi chạy ra cửa, ngồi xổm xuống ôm đầu, cho những người qua lại đều thấy cảnh “giả thiên kim” đang đuổi “thật thiên kim” ra khỏi nhà giám đốc nhà máy.

“Thôi đi! Con đang ?”

Giữa lúc bận rộn, giám đốc và vợ ông ta cuối cùng cũng quay về.

Thấy đứa con vốn dĩ ngoan ngoãn của mình lại có dáng vẻ điên cuồng thế này, họ cũng hiểu phần nào sự .

Tôi nhớ mẹ tôi từng , “giả thiên kim” miệng thì bảo muốn sống hòa thuận với bà, sau lưng toàn bày trò.

Giờ thì hay rồi, lộ mặt giữa thanh thiên bạch nhật, thẳng tay đánh người, định đuổi con ruột của họ đi—không biết đôi vợ chồng này sẽ nghĩ gì.

Dù sao, tôi chẳng có chút cảm nào với họ. Tôi không như mẹ tôi, luôn mong mỏi thân, hy vọng giữ lại và chờ đợi sự thương từ họ.

Giả thiên kim bối rối, cuống lên:

“Không, con…con chỉ…”

“Chị ta con là giúp việc mới đến, bắt con đi giặt đồ cho chị ta. Con không đồng ý, mình nhóm máu O, là con ruột của bố mẹ, thế là chị ta nổi điên đòi đuổi con đi.”

“Được rồi, vào nhà chuyện.”

Giám đốc Đinh lên tiếng, rõ ràng không muốn ầm ĩ.

Còn “giả thiên kim” thì lại trở về dáng vẻ ngoan ngoãn thường ngày, vừa khóc vừa bước vào nhà.

“Con không có, đây chỉ là hiểu lầm thôi. Bố mẹ, bố mẹ phải tin con mà.”

“Trước tiên thì nhặt giày của con lên đã.”

Tôi thản nhiên vạch trần chị ta. Không ngờ lại bị vợ giám đốc Đinh trừng mắt, bảo tôi ít đi. Thái độ của bà ta chẳng có chút nào giống một người mẹ ruột giàu lòng thương.

Mẹ tôi đã từng chịu đựng sống trong căn nhà này gần nửa năm. Nếu là tôi, chưa đầy một giờ đã bỏ đi rồi.

Tôi hiên ngang bước vào.

Dù sao màn kịch này cũng là để người ngoài xem. Họ giờ đều thấy rõ “giả thiên kim” muốn đuổi “thật thiên kim” ra khỏi nhà.

Chẳng tốt bụng, rộng lượng như lời đồn chút nào.

Giám đốc Đinh và gia đình họ cần giữ mặt mũi. Nếu họ dám để tôi ra đi tay trắng, tôi sẽ khóc ầm lên cho cả khu vực này nghe.

3

Quả nhiên, Giám đốc Đinh là người thông minh. Sau khi vào nhà, ông ấy không trách cứ “con giả” của mình đã đuổi “con thật” đi vừa rồi.

Ông chỉ tôi vài lần rồi :

“Con đích thực là con ruột của chúng ta, điều đó không thể thay đổi. Vì , từ hôm nay con sẽ ở trong nhà này. Phải sống hòa thuận với chị con, con bé cũng rất khó chịu. Con hãy nhường nhịn nó một chút, dù sao nó chỉ có mỗi chúng ta.”

“Câu này nghe giống như ngoài kia tôi còn có ai khác . Tôi cũng đâu có cầu xin các người đón tôi về, giờ như tôi khó dễ cho cả gia đình các người không bằng.”

Tôi hừ lạnh một tiếng, không giữ mặt mũi cho ai hết. Nếu không phải vì họ chèn ép, mẹ tôi cũng sẽ không trở nên tự ti và nhu nhược đến .

Sau đó, bà phải ra ngoài tự sống, đôi “cha mẹ” này luôn cố ý vô quấy rối bà, chê bà ở xưởng nhỏ mất mặt họ.

Còn “con giả” kia thì lợi dụng lý do mang đồ đến mà vài lần nhục mẹ tôi, khiến bà không thể ở lại thành phố, phải đến việc ở một huyện nhỏ và cắt đứt liên lạc với họ. Mẹ tôi kể rằng đó là khoảng thời gian đen tối nhất đời bà, có những lúc bà đã nghĩ đến việc tự sát.

Con người ai chẳng có lòng tự trọng, họ lại không dành cho mẹ tôi một chút tôn nghiêm nào.

Họ còn tưởng mình là ân nhân cứu thế, nếu không có họ thì chắc mẹ tôi vẫn khổ sở ở quê nhà.

Nhưng điều kinh tởm nhất là, hàng chục năm sau, khi mất việc, không còn thu nhập, họ lại tìm đến mẹ tôi, cầu bà tròn bổn phận con cái. Vì “con giả” của họ đã không thèm đoái hoài gì nữa, họ chỉ còn biết tìm đến mẹ tôi.

Họ chơi bài đạo đức một cách thuần thục, cuộc sống vốn đã không dư dả của chúng tôi càng thêm khó khăn.

Thậm chí, bố tôi phải thêm giờ, chạy xe đến nửa đêm, và vì quá mệt mỏi nên đã lao cả người lẫn xe xuống đường cao tốc, mãi mãi không thể về nhà.

Nghĩ đến đây, tôi siết chặt hai tay, không giấu nổi ánh mắt căm hận.

Vợ của Giám đốc Đinh bị ánh mắt tôi hoảng sợ:

“Sao đấy, chúng ta đón con về không phải để cứu con sao? Dù sao cũng hơn là ở với một gia đình tội phạm.”

Tôi bật :

“Cái gia đình tội phạm mà bà đó chính là mẹ ruột của con quý của bà đấy.”

Nói đến lời cay độc, tất nhiên là phải đâm đúng chỗ đau nhất.

Nhìn gương mặt tái nhợt của cả nhà Giám đốc Đinh, tôi trừng mắt “con giả.”

“Sao không quay về đi, lo nấu cơm, giặt giũ, đổ bô cho bà ấy, rồi ngày ngày ăn đòn?”

“Con giả” chắc đã sợ hãi đến phát khóc, nức nở :

“Không, con không quay về đâu.”

“Con à, đừng khóc, chúng ta đâu có trách con. Năm đó chính mẹ con đổi hai đứa, không phải con. Con cũng , sao lại hù dọa con bé như thế.”

Vợ Giám đốc Đinh nắm lấy tay “con giả,” trông rất quan tâm.

“Nhưng mà ấy đã thay tôi hưởng phúc suốt mười tám năm, trong khi tôi chịu khổ suốt mười tám năm. Đây nào phải hù dọa, vốn là điều ấy nên chịu.”

Năm đó mẹ tôi không dám lên tiếng vì sợ sai, sợ mất cha mẹ, tôi thì không sợ.

Thấy Giám đốc Đinh và vợ lộ vẻ không nỡ, “con giả” nghiến răng, quỳ phịch xuống cạnh tôi, :

“Xin lỗi, là chị sai, không nên cướp đi những năm tháng hạnh phúc của em.”

Vừa vừa khóc sướt mướt.

Tôi ngồi đó xuống ta, nhấc mũi giày lên hất cằm ta:

“Vậy tốt thôi, từ bây giờ cuốn xéo ra khỏi nhà này, trả hết mọi thứ lại cho tôi.”

4

Tư thế này thực sự là sỉ nhục, khiến khuôn mặt của “con giả” đỏ bừng lên vì giận.

Nhưng ta phải giả vờ một bông hoa trắng nhỏ, giữ lại chút hình tượng vừa sụp đổ. Chỉ đành cố gắng nhịn, dù ánh mắt tràn đầy căm hận cũng không giấu nổi.

Tôi thì như điên, nỗi đau mất mẹ cuối cùng cũng tìm chỗ để bộc phát.

“Sao hả, không muốn trả lại à? Vậy thì đừng giả bộ nữa, biến đi cho khỏi người khác ngứa mắt.”

“Cô… đúng là đứa con bất hiếu.”

Giám đốc Đinh cuối cùng không nhịn nữa, vợ ông ta vội ôm lấy “con giả” rồi khóc rấm rứt, còn ông thì định xông tới đánh tôi.

“Ông dám đánh tôi thử xem, có tin là tôi sẽ mang gương mặt này chạy một vòng quanh khu tập thể. Đứa con ruột mà các người vừa tìm về, ngay ngày đầu tiên đã bị đứa giả mạo đuổi ra khỏi cửa, rồi còn bị đánh nữa. Hahaha… ông nghĩ người ta sẽ nghĩ gì?”

Dù không quen thuộc với thời đại này, tôi cũng biết Giám đốc Đinh là người rất sĩ diện. Hơn nữa, một giám đốc chắc chắn sẽ bảo vệ thanh danh của mình, không để tôi bẩn danh tiếng của ông ta.

“Câm miệng, ngoan ngoãn cho tôi. Từ hôm nay, không sự với em nữa, thành thật đến xưởng việc. Nhà chúng tôi không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi.”

Giám đốc Đinh mặt đỏ bừng, dường như sắp bị giận đến mức ngất đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...