Phiên ngoại
1
Đến năm thứ hai sau khi kết hôn, tôi mới bắt đầu hiểu về Lục Hạ.
Lục Hạ thực sự là một người rất bất hạnh. Ngay từ lúc mới sinh, đã bị bỏ rơi, sau đó một ông lão nhận nuôi.
Sống đến mười tuổi, người ông nuôi dưỡng qua đời, và bị đuổi ra ngoài. Sau đó, trong một cửa hàng bán than, một ngày hai xu tiền công, phải giao hai xe than. May mà cửa hàng lo ăn ở.
Mười sáu tuổi, Lục Hạ ra ngoài kiếm sống, đi khắp nơi. Sau đó, bái một người thầy, học nghề sửa chữa, từ đó công việc mới dần ổn định lại.
Tính cách Lục Hạ cực kỳ bi quan, một phần vì đã sống sót qua rất nhiều khó khăn, phần khác có lẽ bắt nguồn từ những cuốn sách đọc.
Lục Hạ ít giao thiệp, lại rất thích đọc sách. Tôi không biết đã đọc bao nhiêu năm, chỉ biết có cả một bức tường đầy sách.
Anh đặc biệt thích các tác phẩm kinh điển nước ngoài, có lẽ vì loại sách đó dễ mua nhất lúc ấy.
Rốt cuộc, thời điểm đó vừa mới mở cửa, cả hiệu sách gần như chỉ bán các tác phẩm kinh điển nước ngoài và sách khiêu dâm là đắt hàng nhất.
Một loại bán cho những người khát khao tri thức, một loại cũng bán cho những người khát khao tri thức.
Tôi không rõ từ mấy tuổi đã bắt đầu đọc những tác phẩm bi kịch ấy, có lẽ chính vì đọc quá nhiều truyện buồn, đã ngầm thừa nhận rằng cuộc đời vốn chẳng thể kỳ vọng điều gì.
Hệ quả của điều đó là, không bao giờ tiếc rẻ bất cứ thứ gì dành cho tôi.
Con người, cầu thần bái Phật đều chỉ vì lòng ham muốn của bản thân, còn những người như Lục Hạ, một cách hoàn toàn vô điều kiện, thực sự hiếm thấy. Tôi rất thích điều đó.
Mà tôi thì lại vốn dĩ ích kỷ.
Tôi thích cách Lục Hạ cống hiến không giới hạn, thích đến mức nó trở thành một thói quen không thể từ bỏ.
Thói quen biến thành ràng buộc, và ngoài ấy ra, tôi không thể chấp nhận ai khác.
2
Bà ngoại tôi từng là tiểu thư khuê các, của hồi môn của bà đủ nuôi sống ba thế hệ. Khi tôi vừa chào đời, cha mẹ tôi không thích tôi, bà ngoại đã mang tôi đi.
Tên của tôi là bà ngoại đặt. Tôi cũng bà ngoại nhặt ve chai nuôi lớn. Bà biết chữ, và cũng thích dạy tôi học chữ. Bà từng ôm tôi và : “Thời Hoan của chúng ta nhất định phải lớn lên một cách tự do, không giống như bà ngoại, cũng không giống như mẹ con.”
Tôi học rất giỏi. Thành tích của tôi là điều khiến bà ngoại vui nhất. Tôi từng khi tôi đỗ đại học, tôi sẽ đưa bà ngoại lên thành phố sống.
Nhưng khi tôi vừa bước vào cấp ba, bà ngoại ngã bệnh nặng. Bà đưa cho tôi toàn bộ số tiền của gia đình, tôi với giọng yếu ớt.
“Thời Hoan, phải học, nhất định phải học.”
Khi đó, cha mẹ tôi cũng xuất hiện. Họ muốn giành lấy hai mẫu đất của bà ngoại. Bà bắt họ thề rằng nếu tôi muốn đi học, họ không ngăn cản.
Thế sau đó, họ lại bán tôi. Nghe năm xưa bà ngoại cũng bị ép lấy chồng, cuối cùng tôi lại bước vào vết xe đổ của bà.
3
Năm Lục Hà mười tám tuổi, cậu có . Tôi và Lục Hạ không can thiệp.
Chỉ có điều, Lục Thanh có chút kỳ lạ. Năm đó Lục Thanh mười sáu tuổi, bé ôm gối sang phòng chúng tôi.
Lục Hạ thành thạo trải một chỗ nằm trên sàn. Tôi hỏi Lục Thanh sao ?
Cô bé : “Anh thay đổi rồi. Anh không chuyện với con nữa.”
Tôi nghĩ một lát rồi : “Lục Thanh, con người ai cũng thay đổi. Anh con đã trưởng thành, có thế giới riêng, sẽ dần rời xa gia đình mình. Sau này con cũng thế.”
Lục Thanh vùi vào lòng tôi, buồn bã khóc. Con bé nhạy cảm, giống hệt bố nó.
Đêm đó Lục Thanh khóc rất lâu, cuối cùng bé hỏi tôi: “Ai rồi cũng sẽ thay đổi phải không? Nhưng sao bố mẹ hình như chưa bao giờ thay đổi?”
Tôi nghĩ một lúc rồi : “Mẹ luôn bố vì ông ấy đủ nhạy cảm, tự ti và sẵn sàng cho đi.”
Lục Hạ đang nằm ở mép giường cũng thầm tiếp lời: “Bố luôn mẹ vì đến giờ bố vẫn không xứng với mẹ.”
Lục Thanh ngơ ngác, chúng tôi đều bật .
“Con người à! Chỉ có suy nghĩ là thay đổi, bản năng thì không. Lục Thanh, con nên thích một người vốn dĩ đã tốt đẹp. Anh con không phải là người như thế. Anh thay đổi, không phải lỗi của con, mà là của ấy.”
“Lục Thanh, đừng để hành của người khác ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình. Hãy tiếp tục tiến lên.”
Năm đó, Lục Hà thi đỗ vào một trường đại học trong thành phố, còn Lục Thanh học lớp 11, lấy lý do bận học để xin ở nội trú.
Lục Hà đối xử với em quá tốt, giờ đột nhiên lạnh nhạt, bé cần thời gian để thích nghi.
Sau này, Lục Hà cũng có lần tìm đến chúng tôi. Cậu em hình như xa lạ hơn trước.
Lần này tôi không giải thích nhiều, chỉ bảo: “Đó là chuyện bình thường khi lớn lên.”
Lục Hà không nghĩ thêm nữa, hớn hở rồi đi chơi.
4
Lục Hạ đã gặp An Thời Hoan từ khi còn rất nhỏ.
Câu chuyện này nên bắt đầu từ trước đó. Trước khi có An Thời Hoan, bà ngoại của từng nhận nuôi một đứa trẻ.
Nhưng bà không thể nuôi hai đứa cùng lúc, nên đứa trẻ đó chỉ ở với bà ngoại đến năm bốn tuổi thì bị đưa đi. Hôm đưa đi, Lục Hạ vẫn đang bế An Thời Hoan tập đi.
An Thời Hoan không nhớ Lục Hạ, thì luôn nhớ . Đó là cháu ngoại ruột của bà, bé ấy hồi nhỏ rất đáng , luôn ôm thật chặt.
Đứa trẻ đưa đi ngày ấy sau này lớn lên cũng học rất giỏi.
Bà ngoại tìm cho cậu một gia đình rất tốt. Gia đình đó có một người ông kể chuyện cho cậu nghe, còn cho cậu đi học viết chữ. Nhưng rồi ông ấy đột ngột qua đời vì suy cơ quan, Lục Hạ không cứu ông. Sau đó, con cái của ông đã đuổi cậu đi.
Bà ngoại lúc nào cũng muốn đón cậu về, cậu không quay lại. Bà không thể chu cấp cho hai đứa trẻ nữa.
Năm bà ngoại mất, Lục Hạ đang ở một thành phố khác, việc trong một nhà máy than. Anh theo thầy sửa máy móc, ngày qua ngày sống lặng lẽ giữa đám đông.
Hôm đó, có một người ở mỏ than bị ngộ độc, không cứu . Người đó không có người thân, thi thể bị bỏ đó nhiều ngày.
Sau đó, Lục Hạ rời đi. Anh trở lại thành phố cũ, mong muốn gặp bà ngoại, bà đã mất, còn An Thời Hoan thì bị cha mẹ đón về.
Anh muốn đưa An Thời Hoan đi, bởi đó là chút chấp niệm duy nhất còn lại của . Thật ra không quan tâm An Thời Hoan ở bên với thân phận gì.
Thân phận gì cũng không quan trọng, chỉ cần ở bên là đủ. Hôm An Thời Hoan học năm ba đại học, bất ngờ : “Tốt nghiệp xong thì ly hôn đi.”
Lục Hạ im lặng. Anh hiểu, muốn rời xa .
Khi chiếc xe lao tới gần, thấy nó, không phải là quên tránh. Chỉ là nghĩ rằng nếu bây giờ mình chết đi, An Thời Hoan sẽ đến lo hậu sự cho , và có lẽ vì cảm giác áy náy, sẽ quay lại thăm hàng năm.
Nghĩ đến việc sẽ áy náy, thấy trong lòng như có chút niềm vui. Anh cũng biết bản thân có vấn đề, điều đó chẳng sao cả.
Sau đó, An Thời Hoan lao tới đẩy ngã xuống. Cô ấy ôm lấy mà khóc.
[Toàn văn hoàn.]
Bạn thấy sao?