8
Năm đầu tiên đi , tôi thường xuyên gặp lại Châu Diễn. Anh ta cứ bám theo tôi, đến tận nơi việc của tôi.
Tôi biết ta không có ý tốt, lại không cách nào ngăn ta . Đôi khi tôi ta, còn thấy mệt mỏi.
Tôi từng nghĩ mình là một người tốt.
Nếu cuộc đời này không có gì ngoài ý muốn, tôi vốn dĩ là một người tốt.
Tôi không muốn kẻ xấu, tại sao họ cứ phải ép tôi?
Tháng Chín, vừa tan , tôi đã thấy một đôi người ngoài dự liệu đứng ngay cửa ra vào.
Lần cuối tôi gặp bố mẹ mình chắc cũng bốn năm trước rồi nhỉ?
Giờ họ ngồi đó, ngay trước tòa nhà cơ quan tôi . Họ chờ sẵn trước cổng, khiến đồng nghiệp tan thấy cũng phải ngạc nhiên.
Họ kéo một đồng nghiệp của tôi lại hỏi: “An Thời Hoan có trong đó không?”
Đồng nghiệp tôi giật mình lùi ra, mẹ tôi cũng theo phản xạ gọi tôi một tiếng: “Thời Hoan.”
Tôi thở dài, tôi biết mình không trốn .
Không biểu cảm, tôi đi qua họ, chưa kịp lên lầu thì đã bị mẹ tôi níu lại.
“Thời Hoan.” Mẹ tôi cố gắng mỉm với tôi, có lẽ vì áy náy nên không nổi.
Tôi dừng lại, quay lại họ.
Họ vội vã đứng dậy từ nền xi măng lạnh lẽo: “Nghe con vào cơ quan nhà nước rồi à? Một tháng lương bao nhiêu? Em trai con nó…”
Tôi vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng họ. Mẹ tôi như chợt nhớ ra điều gì, lúng túng im bặt, còn đánh bố tôi một cái, như thể muốn lấy lòng tôi .
“Con à, mẹ biết con vẫn còn giận chuyện trước đây. Lúc đó là do bố con hồ đồ, mà em trai con lại đang cần mai mối, nên mới buộc lòng gả con đi. Dù sao đi nữa, chúng ta vẫn là một gia đình mà…”
Tôi vẫn không gì, họ mà chợt nhận ra mình không thực sự hận họ, chỉ cảm thấy họ quá kinh tởm.
Bây giờ, chỉ cần tôi mở miệng từ chối, họ sẽ ngồi bệt ngay trước cửa cơ quan mà khóc lóc. Thế là tôi lập tức trở thành cái gai trong mắt mọi người.
Họ đã quyết tâm đến cùng để xin tiền cho con trai, tôi có phát điên thì họ sẽ điên hơn. Cuối cùng, tôi sẽ mất việc, còn họ thì bán đứng tôi.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi : “Bố mẹ à, đã là chuyện của em trai thì em trai đâu rồi?”
“Em trai con vừa ly hôn, cũng không có việc . Giờ nó… đang ở nhà!”
Tôi nhẹ: “Chuyện của em trai cũng là chuyện của con. Bố mẹ cứ yên tâm.”
Bố mẹ tôi bán tín bán nghi. Tôi bình thản lấy từ trong túi ra hai trăm đồng: “Lần đầu bố mẹ vào tỉnh thành phải không? Đây, hai trăm đồng này bố mẹ cầm lấy. Những năm qua con cũng nhớ bố mẹ lắm. Người ta ‘dạy người cách câu cá còn hơn cho con cá.’ Đưa em trai đến đây, con sẽ tìm việc cho nó.”
Tôi thêm chút nữa, bố mẹ tôi chẳng quan tâm mấy. Vừa thấy tiền, lại nghe những lời tôi , họ chỉ nghĩ rằng tôi đã không còn để bụng chuyện cũ, mà còn nhớ thương họ. Thế là họ vui mừng khôn xiết.
“Con ngoan, con ngoan, bố mẹ biết con là tốt nhất.”
Tôi tốt sao? Tôi chỉ nghĩ là tôi đối với Lục Hạ rất tốt thôi.
9
Mẹ tôi đã đưa em trai tôi lên thành phố, và tôi tự tay giới thiệu cho cậu ấy một công việc.
Công việc ấy lương một tháng 1.200 đồng, cũng khá ổn, và chỉ sau hai tháng việc, em trai tôi đã có .
Cô tên là Hàn Chi, rất xinh đẹp, lại xuất thân từ một gia đình kinh doanh.
Em trai tôi kể lể, rằng Hàn Chi quan tâm cậu ấy ra sao, theo đuổi cậu ấy thế nào. Đến nửa đêm, chỉ cần một cuộc điện thoại, Hàn Chi cũng sẽ lập tức chạy đến bên cậu.
Nhiều người đàn ông luôn muốn tìm cảm giác thành tựu từ những phụ nữ giỏi giang, họ chẳng bao giờ tự hỏi bản thân có xứng đáng hay không.
Tôi đã gặp Hàn Chi hai lần. Cô ấy dịu dàng gọi tôi là chị, tôi chỉ và mừng tuổi ấy 1.000 đồng.
Từ đó, tôi không quan tâm đến họ nữa. Thời ấy, người ăn không có ai ngốc cả.
Họ đã gì, tôi không muốn tìm hiểu. Sau này, nghe em trai tôi bị Hàn Chi lừa hết tiền.
Cậu ta tức tối, đến tìm Hàn Chi. Không biết ấy gì, mà cậu ấy liền bỏ trốn cùng ấy. Họ đi đâu tôi không biết, chỉ là mãi không quay về.
Bố mẹ tôi chỉ có một người con trai, sau chuyện đó, họ bạc trắng cả đầu chỉ trong một đêm.
Thỉnh thoảng, tôi vẫn đến đưa ít đồ, có lần còn dẫn Lục Hạ đi cùng. Nhưng có một lần, tôi không cho đi theo.
Lục Hạ tôi, giữ lấy cổ tay tôi: “Không thể đi một mình.”
“Đừng lo!”
Tôi vỗ vỗ tay . Anh không muốn buông tay, tôi đã bật khóc trước: “Lục Hạ, em không thể giữ họ lại, họ sẽ hủy hoại em thôi.”
Hôm ấy, tôi một mình đến nhà bố mẹ, và bị họ đánh thuốc mê rồi trói lại.
Đó là kết cục tôi đã lường trước.
Tôi đã lén đặt máy nghe trộm ở nhà bố mẹ từ trước. Tôi nghe thấy em trai gọi điện cho họ, bảo rằng cậu ấy có thể quay về, bố mẹ tôi phải đưa cho cậu ấy 10.000 đồng.
Bố mẹ tôi thì gì có 10.000 đồng, lại càng không thể hỏi tôi số tiền đó.
Nhưng họ có một cách rất đơn giản, và khi bị bọn buôn người đem đi, tôi thậm chí còn thấy buồn .
Sau đó, cảnh sát xuất hiện, bắt giam tất cả. Tôi bước ra ngoài thì thấy Lục Hạ, mấy ngày liền không ngủ, cho đến khi thấy tôi.
Anh ôm lấy tôi, giọng khàn khàn: “Kết thúc rồi, An Thời Hoan. Chúng ta về nhà thôi!”
Tất cả những người liên quan đều bị tuyên án, chỉ có bố mẹ tôi thì không. Họ đã mất tích, chắc là đi tìm em trai tôi. Tôi không bao giờ gặp lại họ nữa.
10
Năm 1993, tem phiếu lương thực mất giá trị, Ngân hàng Trung Quốc thành lập Sở giao dịch chứng khoán Thượng Hải.
Sau đó, phong trào toàn dân đi về phía Nam kinh doanh bắt đầu bùng nổ, ai ai cũng bàn tán về sự phát triển của miền Nam, và trên đài phát thanh liên tục phát về một tương lai tươi sáng.
Năm ấy, lương của Lục Hạ tăng lên hơn tám mươi đồng, giá nhà ở tỉnh thành cũng tăng gấp đôi.
Tin vui, Châu Diễn bị chủ nhà đuổi ra ngoài. Lương giáo viên của ta không tăng, tiền nhà thì gấp đôi, ta lại không dám mất mặt ở lại ký túc xá của trường.
Cuối cùng, sau một hồi suy tính, ta đành nghỉ việc để xuống miền Nam. Chuyện này bị bà lão tầng một bàn tán suốt một thời gian dài: “Tức thật đấy, thằng họ Châu đó, đang giáo viên ở tỉnh thành ngon lành, mà nghỉ là nghỉ. Tôi còn định giới thiệu cháu cho nó.”
Tôi vừa ăn hạt dưa vừa bảo: “Bà cũng mù quáng thật đấy, đói quá hóa mù, lại đi để mắt đến loại người như hắn…”
Bà lão tầng một liếc tôi một cái, rồi chống gậy không dám thêm gì nữa.
Cả tòa nhà đều biết tôi mắng người rất dữ, cũng biết chuyện tôi ngày nào cũng mang phân đổ trước cửa nhà Châu Diễn.
Mặc dù tôi chẳng đổ phân gì cả, chỉ là ném trứng thối thôi.
Nhưng họ cứ nghĩ tôi đã chuyện điên rồ như đổ phân, thế nên sau này cả tòa nhà đều có chút e ngại tôi.
11
Năm thứ hai sau khi Châu Diễn rời đi, Lục Hạ cũng xuống miền Nam học. Ở đó, họ mang một loại máy móc mới từ nước ngoài về.
Nhà máy dành cho một suất học, muốn thử đến học hỏi thêm.
Trước khi đi, gọi điện về nhà. Mỗi tuần đều gọi về, mà tôi chẳng muốn nghe chút nào.
Đã ở hai nơi xa nhau, không gọi thì thôi, gọi một cuộc lại càng thấy tủi thân.
Cuối năm đó, Lục Hạ không nghỉ lễ. Tôi tranh thủ kỳ nghỉ, đi về phía Nam. Tôi mua vé giường nằm trên tàu xanh.
Tôi vốn không phải kiểu người vì tiết kiệm tiền mà phải chịu khổ. Trước đây không phải, bây giờ không phải, sau này cũng không phải.
Người ta sống đến sáu mươi đã là hiếm, đừng lúc nào cũng nghĩ cách tự khổ mình.
Tôi ngủ trên giường nằm suốt một ngày một đêm, đến khi tỉnh lại, bước ra khỏi nhà ga thì thấy Lục Hạ đang cầm một tấm bảng lớn.
Anh cầm hành lý, gọi xe đưa tôi về khách sạn. Miền Nam năm đó, đâu đâu cũng là những người bán hàng mang vác túi lớn túi nhỏ trên vai.
Ngay ngoài cửa còn có mấy tay kẻ trộm, lừa đảo nhắm vào ví tiền của người khác.
Lục Hạ một tay xách hành lý, một tay vòng qua nửa ôm lấy tôi bảo vệ.
Tôi xung quanh đầy ngạc nhiên, đến khi vào khách sạn, ngước lên Lục Hạ, trong lòng càng thêm tò mò.
“Gầy hơn rồi. Hình như… còn cao lên một chút. Eo vẫn cứ gọn như thế.”
Tôi giơ tay, eo trước giờ luôn chắc chắn, sờ rất thích, lần này có vẻ muốn tránh, mà bị tôi bắt lại.
“Á…” Anh nhăn mặt vì đau.
Tôi ngừng lại, kéo lại gần, đưa tay mở áo khoác của ra. Lớp áo thun bên trong kéo lên, để lộ vòng eo gầy gò rắn chắc, trên đó có một vết rạch dài cỡ bàn tay.
Vết thương ấy chỉ thoa chút rượu thuốc, không còn chảy máu lớp thịt bên trong vẫn rõ ràng, kết một lớp vảy trong suốt.
Tôi không gì. Lục Hạ thử kéo áo thun xuống: “Hai hôm trước va vào máy, bị xước chút thôi, không sao đâu.”
Bạn thấy sao?