Khi Tôi Quay Về [...] – Chương 2

Tôi và Châu Diễn quen biết đã lâu. Anh ấy là con nhà hàng xóm, cũng là thanh mai trúc mã của tôi.

Cả hai cùng đỗ đại học năm đó, chỉ khác là tôi vào trường trọng điểm của tỉnh, còn ấy học một trường sư phạm bình thường.

Sau kỳ thi đại học, ấy từng tỏ với tôi. Tôi nhớ hôm ấy, mặc một chiếc sơ mi trắng thời thượng, tóc chải keo bóng mượt.

Anh ấy thích tôi. Tôi giật mình đến nỗi rơi củ khoai lang trên tay, phản ứng lại thì vội lùi ra xa.

“Tôi không thích .”

Anh ấy tôi, như thể tôi là con mồi ta phải chiếm : “Chúng ta có thể từ từ tiếp .”

Tôi mở miệng cả buổi trời, cuối cùng đáp: “Tôi hy vọng tìm người có điểm thi đại học cao hơn tôi.”

Tôi luôn nghĩ mình là một người dịu dàng. Tôi đã từ chối bằng cách mà tôi cho là nhẹ nhàng nhất, dù thật ra tôi thấy ta xấu xí đến mức không muốn thẳng để tổn thương .

Nhưng Châu Diễn không phải người tốt, chỉ đến nửa mùa hè sau đó…

Tôi nghe thấy ta với mẹ tôi rằng, con đã vào đại học thì sẽ không quay về nữa.

Nếu sớm muộn cũng phải lấy chồng, chi bằng cưới sớm, vừa tiết kiệm học phí đại học, lại còn kiếm khoản tiền thách cưới.

Bên cạnh, một nhóm mấy bà thích ngồi lê đôi mách cũng rào rào đồng , bảo rằng lấy chồng là tốt nhất.

Mẹ tôi lo lắng mấy ngày, cuối cùng gọi bà mai đến giới thiệu hôn sự cho tôi.

Nói là cưới, điều kiện duy nhất của bố mẹ tôi là nhà trai phải đưa tám trăm đồng tiền sính lễ.

Hồi đó, gia đình bình thường cưới hỏi chỉ cần một hai trăm đồng là đã cao rồi, tám trăm thì rõ ràng có ý gì.

Nhưng Châu Diễn vẫn xoay đủ tám trăm. Anh ta đến gặp tôi, phấn khởi rằng sắp cưới tôi về.

Anh ta bảo, sau này chúng tôi sẽ sinh thật nhiều con, tôi chỉ cần ở nhà nấu cơm giặt đồ, chăm sóc bọn trẻ. Còn đại học ư? Tốt nhất đừng nghĩ đến nữa, phụ nữ học đại học chỉ khiến lòng dạ thêm rối loạn.

Tôi cố gắng chạy ra khỏi phòng, bị bố túm lấy cổ tay, còn bị ông tát một cái.

Bị quăng xuống ghế, tôi tức giận, ngẩng đầu bọn họ.

“Nếu tôi không học đại học, thì tất cả các người đều đáng chết.”

Rõ ràng tôi đang , có lẽ khi đó tôi thực sự có sát ý, nên họ tôi đến ngẩn ngơ.

Sau đó mẹ tôi đẩy tôi về phòng: “Ngoan ngoãn ở yên trong phòng đi. Con sớm muộn cũng phải gả chồng, mẹ thế này cũng là vì muốn tốt cho con.”

“Vì con sao? Nếu thật sự vì con, thì hai người nên lôi trái tim bẩn thỉu của mình ra rửa sạch trước đã. Làm cha mẹ bán con , thì đừng trách con lời khó nghe.”

“Cũng chỉ là gả cho Châu Diễn thôi, dù sao nhà ta ở ngay bên cạnh. Các người muốn gả tôi qua đó, thì cứ chờ xem! Tôi không sống tốt, thì ai cũng đừng hòng sống tốt.”

Mẹ tôi á khẩu, còn bố tôi bắt đầu chửi bới.

Sau cùng, tôi vẫn không phải lấy Châu Diễn. Vào ngày tôi bị bắt mang qua nhà Châu Diễn, Lục Hạ đến. Anh ấy mang theo một ngàn đồng tiền sính lễ, còn sẽ đưa tôi đi thật xa, thật xa.

Bố mẹ tôi vốn dĩ cũng lo ngại việc gả tôi qua nhà bên cạnh sẽ sinh chuyện. Thấy Lục Hạ, họ lập tức trả lại tám trăm đồng cho Châu Diễn, rồi để đưa tôi đi.

Lục Hạ đến một mình, nếu tôi vùng vẫy, ấy cũng không thể đưa tôi đi .

Nhưng hôm ấy, tôi, : “Thời Hoan, mang tiền học phí cho em đây.”

Tôi , rồi quay sang bố mẹ đang canh cửa.

Cuối cùng, tôi dứt khoát đi cùng . Ra tới cửa, tôi quay lại bắt gặp ánh mắt của bố mình. Ánh mắt họ có chút thương xót, trông như muốn nghe tôi điều gì đó.

Tôi lập tức nổi giận: “Phi! Đã đĩ còn muốn lập bàn thờ, đã bán tôi đi còn giả vờ thương xót. Đồ súc sinh bán con , các người còn bày đặt đau lòng, bọn cầm thú chết tiệt…”

Bố mẹ tôi sững người một lúc, đến khi hiểu ra thì định đánh tôi. Lục Hạ im lặng kéo tôi ra phía sau. Tôi đứng sau , tiếp tục chửi: “Nhà họ An các người ngoài tôi An Thời Hoan ra, không có một ai ra hồn. Lương tâm đều bị chó ăn mất, tồi tệ đến tận cùng. Ngày trước người ta đói chết cũng không nỡ bán con bán cái. Thời buổi bây giờ ngày càng khá lên, hai con súc sinh như các người lại bắt đầu bán con …”

Tôi càng mắng càng bậy, Lục Hạ hôm đó cõng tôi chạy mấy dặm đường.

Đợi tới khi nhà tôi không đuổi theo nữa, mới thả tôi xuống, thở phào nhẹ nhõm.

Tôi nguôi giận đôi chút. Lục Hạ lấy kẹo ra: “Em ăn một viên kẹo đi. Còn vài dặm nữa, vào thành chúng ta ăn mì.”

“Được thôi!”

6

Tôi và Lục Hạ đã đi đăng ký kết hôn, không phải vì Lục Hạ ép buộc tôi, mà vì tôi hiểu rõ.

Anh ấy đưa tôi đi, nghĩa là gì thì quá rõ ràng. Hơn nữa, việc tôi học đại học cũng dùng tiền của ấy, nếu không đăng ký, tôi cảm thấy không an tâm khi tiêu tiền của .

Hồi đó, người ta cổ vũ tự do đương, không có tiền thì gì có tự do?

Tôi đã bị bán đi hai lần, một lần bởi bố mẹ, và một lần là chính tôi.

Khi đó tôi mới bao nhiêu? Có lẽ chỉ vừa tròn mười tám. Vì “điều tốt nhất cho tôi” mà tôi phải lấy chồng, nên tuổi trên chứng minh thư còn lớn hơn hai năm so với tuổi thật.

Dù sao thì chúng tôi cũng đã lấy chứng nhận kết hôn. Lục Hạ có một căn hộ ký túc xá tại xưởng, tôi không thích nơi đó vì quá đông người.

Cuối cùng, chúng tôi quyết định một căn hộ. Tôi và Lục Hạ sống chung, hồi đó tôi vẫn rất ghét ấy.

Tuy nhiên, Lục Hạ dường như cũng hiểu điều đó. Anh một căn hộ hai phòng ngủ, Lục Hạ ở một phòng, tôi ở một phòng.

Chúng tôi luôn ngủ riêng, dĩ nhiên đôi khi cũng có ngoại lệ. Lục Hạ sợ tiếng sấm.

Hôm đó, tôi đi vệ sinh, mở cửa ra thì thấy Lục Hạ đang ngồi trong phòng khách.

Mặt trắng bệch, nghe thấy tiếng bèn quay đầu tôi. Ánh mắt như bị rút mất linh hồn, tôi giật mình.

Tôi đến gần, mới nghe nhỏ một câu: “Xin lỗi.”

Anh đưa tay nắm lấy vạt áo của tôi.

“Thời Hoan, chờ một chút.”

Tôi rút tay áo ra. Lục Hạ cúi đầu, chỗ trống rỗng trong tay, trông hơi chán nản.

Cho đến khi tôi ôm chăn của lên, gọi : “Lại đây ngủ đi. Mai không phải còn đi sao?”

Hồi nhỏ, nhà tôi có một đứa em họ rất sợ bóng tối.

Nhưng mỗi lần bố mẹ nó phát hiện nó bật đèn trộm là lại mắng nó một trận. Về sau, nó không dám bật đèn nữa, chỉ toàn trùm kín chăn mà ngủ. Có lần mở chăn ra, tôi thấy nó đang khóc. Cứ thế, nó khóc lặng lẽ hết đêm này qua đêm khác.

Sau này, tôi đưa nó về nhà mình, ôm nó ngủ. Từ đó nó không khóc nữa. Rõ ràng là sợ, chỉ cần có người bên cạnh là đủ. Lục Hạ cũng .

Tôi nằm ở phòng ngủ chính, giường rất lớn, dù nằm hai người vẫn thấy rộng.

Lục Hạ nằm bên trong, tôi nằm bên ngoài.

Mưa hè vẫn đang rơi, tiếng mưa rào rào ru tôi ngủ rất nhanh.

Khi tỉnh dậy, tôi cử một chút, phát hiện tay mình bị nắm chặt. Tôi nghiêng đầu sang thì thấy Lục Hạ.

Lục Hạ ngủ rất say, hơi thở đều đều. Tôi khẽ gỡ từng ngón tay của . Ngón tay dài, có lẽ do công việc, nên mười ngón đều có vết chai mỏng. Chỗ khớp ngón còn có vết sẹo từ những lần bị cắt. Nhưng tổng thể thì vẫn rất đẹp.

Lục Hạ cử , cũng tỉnh rồi. Anh tôi, trông có chút ngơ ngác.

Tôi vẫy tay trước mặt : “Tỉnh chưa, Lục Hạ? Đừng ngơ nữa.”

Anh vô thức nắm tay tôi, rồi lại buông ra ngay lập tức.

“An Thời Hoan, lần tới có sấm, có thể lại tìm em không?”

Nghĩ đến hôm nay sẽ lĩnh lương, tôi liền nở một nụ : “Dĩ nhiên .”

Ánh mắt Lục Hạ lập tức sáng lên, có thể do ánh nắng buổi sáng chiếu vào. Tóm lại, đôi mắt bây giờ thật trong trẻo, đẹp đẽ, như một viên đá quý màu nâu nhạt cực kỳ trong suốt.

7

Từ sau hôm gặp lại Châu Diễn, tôi mới biết ta phân về tỉnh thành giáo viên, nhà ngay cạnh chúng tôi.

Châu Diễn như con cóc ngồi chễm chệ trên mặt đất, không cắn ai người ta cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.

Anh ta chúng tôi lên lầu, mắt sáng rỡ: “Lục Hạ, các cậu cũng nhà ở đây à?”

“…”

Tôi kéo Lục Hạ vào nhà, đóng sầm cửa lại.

Khó chịu thật đấy!

Nửa đêm, nghĩ đến chuyện đó tôi tức đến tỉnh cả ngủ, lén lút bò dậy, đặt vài quả trứng thối ở trước cửa nhà Châu Diễn.

Quay đầu lại, thấy Lục Hạ ngồi xổm ở cửa tôi, ánh mắt của chúng tôi chạm nhau.

Anh ấy lại đưa thêm cho tôi một hộp trứng thối, tôi đặt thêm vài quả rồi giơ ngón cái về phía ấy: “Giỏi đấy, em dạy rồi.”

Lục Hạ tựa vào khung cửa, mỉm . Ánh đèn vàng nhạt chiếu lên mặt ấy, trông dịu dàng vô cùng.

Ngay sau đó, tôi không kiềm mà ngáp một cái.

Anh ấy giơ tay đỡ tôi: “Về ngủ đi!”

“Ừ.”

Còn nửa năm nữa tôi tốt nghiệp thì Lục Hạ đã bắt đầu bận rộn.

Anh ấy mua vài thùng rượu đắt mang đi gặp các thầy trong trường, vì muốn tôi ở lại thành phố này.

Thực ra tôi chẳng lo lắng gì cả, thành tích của tôi rất tốt, năm nào cũng nhận học bổng, điểm chuyên ngành luôn đứng đầu. Với năng lực như , tôi hoàn toàn có quyền lựa chọn nơi việc.

Kiếp trước, tôi đã tự mình ở lại tỉnh thành.

Nhưng Lục Hạ vẫn không yên tâm. Anh ấy dẫn tôi đi gặp từng thầy , tác phong rất đúng mực, lễ phép, không phô trương, lời cũng rất chừng mực.

Anh không gì thêm, chỉ bảo lo tôi sau này khó phân về tỉnh thành, nên muốn đưa tôi đến thăm hỏi các thầy trước.

Mấy câu ngắn gọn khiến các thầy vui vẻ: “Yên tâm đi! Người có năng lực như Thời Hoan chắc chắn sẽ tiến cử.”

Có lẽ nhờ sự đi lại này của Lục Hạ mà kiếp này tôi phân vào một cơ quan tốt hơn so với kiếp trước. Đó là một đơn vị mới thành lập, tiềm năng phát triển lớn hơn nhiều.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...