Khi Tôi Quay Về [...] – Chương 1

Trở lại những năm 1980 sinh viên đại học, tôi Lục Hạ của mình, lén lút chìa ra một bàn tay nhỏ đầy tinh quái.

Tôi thực sự rất thích ấy, ấy đúng là kiểu người… ừm… rất đẹp trai, rất chân thành.

Anh ấy quay đầu lại, tôi, rồi đỏ mặt cúi xuống: “Em đừng chạm nữa, tiền lương đều ở chỗ em cả rồi, thật sự không còn tiền đưa em đâu…”

1

Năm tôi thi đỗ đại học cũng là năm tôi kết hôn với Lục Hạ. Lúc đó, tôi vô cùng căm hận Lục Hạ và cha mẹ mình.

Bởi tôi bị cha mẹ bán cho Lục Hạ. Tôi mới mười tám tuổi, rõ ràng có một tương lai sáng lạn, tôi ghét phải kết hôn, không muốn lấy chồng. Thế họ ép tôi phải gả cho ấy.

Dù sau này Lục Hạ chu cấp cho tôi học đại học, tôi vẫn không ngừng căm ghét ấy.

Chỉ đến khi ấy lĩnh lương, tôi mới miễn cưỡng vài lời dễ nghe, cũng sẽ dỗ dành hôn một chút.

Lục Hạ vốn không giỏi ăn , lại đặc biệt dễ đỏ mặt. Chỉ cần hôn một cái là mặt ấy đỏ ửng lên, cả người ngơ ngẩn, đừng tiền lương, nếu bảo ấy nhảy lầu, chắc ấy cũng đồng ý.

Khi đó, thậm chí tôi chẳng cần mở lời xin. Chỉ cần hỏi đã nhận bao nhiêu lương, liền móc túi, đưa hết cho tôi.

Lương ấy hồi đó cũng khá cao, công việc sửa chữa máy móc trong một nhà máy bánh ngọt tư nhân, mỗi tháng kiếm 55 đồng cộng với 10 cân tem lương thực.

Số tiền ấy, chưa bao giờ giữ lại chút nào, có bao nhiêu đưa hết bấy nhiêu. Tiền của Lục Hạ là thứ tôi dễ dàng có nhất trong đời.

Tiền ấy tích cóp suốt ba năm, đến năm thứ ba đại học của tôi, chúng tôi mua một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ một phòng khách.

Tôi bảo để dành thêm chút nữa thì có thể mua tivi màu, Lục Hạ bảo cũng , hoặc đợi tôi tốt nghiệp đại học, chúng tôi có thể đi Bắc Kinh một chuyến, đến thăm quảng trường Thiên An Môn.

Năm đó, tôi cảm thấy Lục Hạ cũng không quá đáng ghét lắm, chỉ là bình thường thôi.

Nhưng sau đó, Lục Hạ qua đời. Tôi chưa kịp tốt nghiệp, đã gặp tai nạn giao thông.

Khi vừa mất, tôi không cảm thấy quá đau buồn, vì lúc đầu tôi ghét ấy đến .

Nhưng càng về sau tôi càng thấy khó chịu. Mỗi năm khi đi viếng mộ, tôi đều nhớ rằng Lục Hạ chỉ mới 23 tuổi. Nghĩ đến đó, tôi lại buồn.

Tôi vào bia mộ: “Lục Hạ, sao lại không có lấy một người thân nào. Tôi luôn cảm thấy nếu quên đi thì đó là tôi nợ .”

2

Tôi đã sống lại. Tôi không biết vì sao mình lại sống lại, lần này, tôi thấy chiếc xe lao về phía Lục Hạ.

Đó là ngày xảy ra tai nạn của ấy. Tôi gần như không kịp phản ứng, chỉ lao đến đẩy ấy ngã xuống đất.

Tôi hình như nghe ấy gọi tên mình. Tôi muốn cử một chút, chân tôi đau quá. Tôi bật . Anh ấy còn sống chứ? Giấc mơ lần này thật sự rất chân thực!

Khi tỉnh lại, tôi đã ở bệnh viện. Chiếc xe không tông chết chúng tôi, chỉ cán qua chân chúng tôi mà thôi. Chân của cả hai, một cái bị gãy xương, một cái bị rạn xương.

Giường bệnh của chúng tôi sát cạnh nhau. Khi bác sĩ hỏi chúng tôi có quan hệ gì, Lục Hạ ấp úng đáp: “Anh… em…”

Tôi đột nhiên nhớ lại, hồi đại học tôi không muốn để người khác biết chúng tôi là vợ chồng.

Có lần ấy đến đón tôi, học đi ngang qua hỏi ấy là ai. Khi đó, tôi không muốn bè biết mình đã kết hôn nên chỉ : “Anh ấy là trai tôi.”

Bạn học ấy với vẻ nửa tin nửa ngờ. Lục Hạ, lúc nào cũng cúi gằm mặt, nhận lấy ba lô của tôi, lặng lẽ gật đầu.

Đó là lần Lục Hạ giận tôi nhất. Về đến nhà, ấy cứ im lặng ngồi đó, không ăn cơm tôi nấu, cũng không uống nước tôi pha, ba ngày liền không chuyện với tôi.

Tôi chột dạ an ủi vài câu. Anh ấy ngẩng lên tôi, tôi mới phát hiện, mắt đỏ hoe. Anh uất ức đến nỗi khiến người phụ nữ xấu xa như tôi cũng thấy áy náy.

“… Đừng khóc.”

Anh ấy quay mặt đi. Mãi sau mới tìm lại chút thể diện mà đáp lại: “Có bụi vào mắt thôi.”

3

Bác sĩ có vẻ không tin chúng tôi là em. Ông nghi ngờ cả hai: “Thật là em sao? Nhìn hai người trông bằng tuổi nhau mà!”

Tôi lên tiếng: “Là vợ chồng, đã đăng ký kết hôn rồi.”

Bác sĩ đoán đúng, lại quan sát chúng tôi một lượt rồi : “Thế thì tốt, vợ chồng trẻ chung một phòng thay băng sẽ đỡ ngại.”

Có lẽ vì tôi chắn trước người Lục Hạ nên chân tôi gãy xương, còn ấy chỉ bị rạn xương.

Lục Hạ nằm thêm hai tuần là đã có thể xuống giường. Mỗi ngày, ấy đều cẩn thận gọt hoa quả, mang cơm cho tôi, thậm chí đỡ tôi vào nhà vệ sinh.

Quãng thời gian đó thực sự rất hài hước. Hai người què quặt, lò dò vịn nhau mà đi vệ sinh.

Mỗi lần chân tôi, mắt ấy lại đỏ, giọng khàn khàn, đầy tức giận: “Thời Hoan, sao em lại lao đến như ? Chỉ cần hét lên là mà.”

Tôi không muốn giải thích, vì kiếp trước tôi đã tận mắt thấy ấy chết. Tôi né tránh chủ đề, đưa tay nâng cằm lên: “Chậc! Xem kìa, Lục nhỏ sắp khóc rồi.”

Lần đầu gặp Lục Hạ, tôi cũng gọi ấy là Lục.

Khi tôi mười hai tuổi, Lục Hạ đến nhà tôi giao than.

Khi ấy, không có người lớn ở nhà. Tôi ra mở cửa cho ấy. Lục Hạ, cỡ mười ba, mười bốn tuổi, mặc chiếc quần cụt lơ lửng, người gầy gò, lấm lem bẩn thỉu.

Anh ấy gắng sức bưng một thúng than nặng khoảng bốn, năm chục cân từ xe lừa xuống, chậm rãi mang vào bếp nhà tôi.

Tôi rót cho ấy một bát nước: “Anh Lục, uống nước đi.”

Anh ấy rửa tay trong sân, rồi lau sạch tay vào áo, cẩn thận uống một ngụm nước, đưa lại bát cho tôi, không tránh để lại hai dấu vết than trên bát.

Anh ấy cúi đầu, không gì. Đến lúc nhận tiền, nhất quyết lấy ít hơn năm xu.

Khi đó, giao một xe than chạy cả ngày cũng chỉ kiếm hai hào.

Nhưng năm xu đó nhất định không lấy. Lục Hạ thật kỳ lạ. Anh ấy thiếu tiền, thiếu đến cực độ.

Chính vì thiếu tiền nên ấy hiểu rõ giá trị của tiền, và luôn muốn đưa tiền cho tôi.

Bởi nghĩ rằng, thứ tốt thì phải dành cho tôi.

4

Ngày xuất viện, Lục Hạ đã có thể đi lại, đẩy xe đưa tôi về nhà.

Anh có vẻ muốn gì đó, cuối cùng lại im lặng, chỉ khẽ đỡ lấy một chiếc lá ngân hạnh vừa rơi xuống.

Trước khi vào nhà, tôi mới nghe thấy : “Thời Hoan, dạo này em đối với khác trước rồi.”

“Khác thế nào?”

“Em hình như lúc nào cũng .”

“Thế có tò mò không?”

“Ừ.”

“Vì sao ư!” Tôi bộ ra vẻ bí hiểm, ngoắc tay gọi lại gần, Lục Hạ lập tức cúi sát tới trước mặt tôi.

“Bởi vì em nhớ hồi nhỏ, đến nhà giao than còn mang theo kẹo cho em. Kẹo đó ngọt đến nỗi khiến một con nhóc khó ưa như em trở thành bé hoạt bát, đáng luôn đấy.”

Ánh mắt Lục Hạ có chút mơ hồ, còn tôi thì đưa tay nâng cằm lên hôn một cái.

Lúc nhỏ sao tôi không phát hiện Lục Hạ lại đẹp trai thế nhỉ? Thằng nhóc lem luốc hồi đó, giờ rửa sạch đi lại là mày kiếm mắt sao, trông cũng rất khôi ngô.

Lục Hạ đỏ từ vành tai đến tận má, đỏ đến mức như sắp bốc cháy.

“Lục Hạ.”

Anh không dám tôi.

“Lục ca ca?” Tôi vành tai đỏ rực của , gọi thêm một tiếng nữa.

“Em đói không?” Cuối cùng cũng không nhịn hỏi.

“Ừ, có hơi đói.”

“Anh đi nấu cơm đây!”

“Lục ca ca~”

“Đừng gọi.” Giọng nhỏ xíu, hơi khàn khàn, thậm chí không dám ngẩng mặt lên.

Tôi chống cằm , không tài nào đoán nổi, thật sự muốn từ chối hay là muốn nghe thêm mấy tiếng nữa.

5

Sau một tháng rưỡi dưỡng thương ở nhà, tôi mới đi tháo băng bột.

Lục Hạ vừa nhận tiền lương, lại đi vay thêm một chút, gom đủ tiền mua một chiếc xe đạp. Mỗi ngày tan , ấy lại đến trường đón tôi.

Giờ tôi đang mải mê ôn tập. Tôi nhận ra mình đã quên quá nhiều thứ, mà kỳ thi thì sắp đến.

Ban ngày tôi cố gắng học hành chăm chỉ hơn, chỉ cần rời khỏi trường học là lại cảm thấy buồn ngủ.

Tôi ngồi ở ghế sau xe đạp, ôm lấy eo Lục Hạ, mệt đến nỗi không muốn mở mắt. Chỉ khi Lục Hạ dừng xe, tôi mới lười biếng mở mắt ra.

“Em mệt sao?”

“Những thứ đó tốn não lắm! Huhu, Lục Hạ, cõng em đi nhé!”

Lục Hạ không phải lần đầu cõng tôi. Từ khi tôi bị thương ở chân, mỗi lần leo cầu thang hay gì, tôi đều gọi . Anh đã quá quen với việc cõng tôi lên lầu.

Tôi nghịch ngợm bóp nhẹ vành tai đỏ ửng của .

Lục Hạ cúi đầu, im lặng, tai đỏ rực bị tôi nắm chặt trong tay thì cũng chỉ đành chịu trận.

Thế còn chưa đi vài bước thì phía trước vang lên một tiếng gọi.

“Lục Hạ.”

Tôi chẳng buồn ngẩng đầu, vẫn mệt mỏi nằm trên lưng Lục Hạ.

Mãi đến khi đối phương gọi thẳng tên tôi: “Em là… An Thời Hoan?”

Lúc đó tôi mới ngước lên, im lặng : “Châu Diễn?”

“Đúng là tôi đây, Thời Hoan. Còn hai người là…?”

“À, chồng tôi cõng tôi về nhà.” Tôi nhẹ, chỉ vào Lục Hạ, “Nói thật thì cũng phải cảm ơn đấy!”

Châu Diễn tôi và Lục Hạ, ánh mắt chợt trở nên phức tạp.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...