Khi Tôi Là Cào [...] – Chương 5

14

Tôi nhận ra mình đang nằm ở…

Không đúng, đây đâu phải cái ổ chó của tôi…

Mà là, giường của Cố Diễn Từ.

Vãi chưởng…

Tôi bật dậy ngồi phắt dậy, ký ức đêm qua ồ ạt ùa về:

Tôi chửi ấy là đồ chó hai mặt.

Anh ấy đánh vào mông tôi.

Tôi cắn ấy.

Tôi xé áo ấy.

Tôi mò bụng ấy.

Rồi… tôi còn hôn ấy???

Aaaaaaa!!!

Tôi ôm mặt, xấu hổ muốn bay thẳng lên trời.

Quá mức phản nghịch rồi.

Tôi điên cuồng đập giường.

Đột nhiên nghe tiếng tay nắm cửa xoay nhẹ, tôi lập tức quấn chăn giả chết.

“Em tỉnh rồi?”

Cố Diễn Từ bưng một ly nước mật ong vào, ánh mắt dưới gọng kính vàng đầy hàm ý.

Tôi chui tọt vào trong chăn, giọng lí nhí:

“Hôm qua em uống say.”

“Ừ.”

Anh gật đầu.

“Cho nên mới buột miệng thật à?”

Tôi: “……”

Anh thong thả đi tới mép giường, đưa ly nước cho tôi:

“Thường ngày lén lút sau lưng mắng tôi cũng không ít đâu nhỉ, Ninh Châm?”

Tôi điên cuồng lắc đầu:

“Em không nhớ gì hết!”

Anh thảnh thơi tôi:

“Chê tôi già?”

“Toàn mùi ông bố?”

“Đồ đàn ông rác rưởi không biết xấu hổ?”

Tay tôi run lên, suýt đổ ly nước.

“Đêm qua còn nhớ mình đã gì không?”

Tôi co lại như con đà điểu:

“Không nhớ rồi!”

“Em , mỗi cái hôn là một ngàn.”

Anh ngừng lại một giây, rồi đột ngột cúi xuống, áp sát tôi:

“Vậy bây giờ em nợ tôi mười hai ngàn.”

Trước mắt tôi tối sầm…

Anh còn chưa buông tha:

“Em còn , đã thích tôi nhiều năm rồi.”

Trước mắt tôi tối thêm lần nữa.

“Em không nhớ…”

Anh thong thả mở điện thoại ra:

【Anh ơi, em muốn ăn cơm nấu, ngủ cùng giường với , còn muốn chọc tức chết mỗi ngày.】

Cứu tôi với…

Aaaaaa cho tôi chết đi!!!

Tai tôi đỏ bừng, vội vã chui tọt vào trong chăn.

15

Anh đưa tay kéo chăn ra, tôi:

“Ninh Châm, em thật sự thích thầy.”

“Hay là muốn biến thầy thành slide PowerPoint hả?”

Tôi ôm chặt lấy gối, lí nhí lẩm bẩm:

“Với … có quan trọng không?”

“Quan trọng.”

Anh cúi xuống, hơi thở nóng rực phả lên trán tôi.

“Nếu chỉ là lợi dụng để lách luận văn, thì đương thầy trò là vi phạm đạo đức nghề nghiệp.”

Anh dừng lại một chút.

“Nhưng nếu là có người thầm thích đã lâu.”

“Vậy thì là hai người cùng lao về phía nhau.”

Não tôi sập nguồn tại chỗ.

CPU cháy mất ba giây, tôi mới kịp hiểu đang gì:

“Em…”

“Nhưng… chẳng phải sắp nối lại cũ với mối đầu sao…”

Anh nhíu mày, vẻ mặt đầy khó hiểu:

“Cái gì mà bạch nguyệt quang? Ngày nào đọc tiểu thuyết ngôn cho lắm vào, não toàn phế tích.”

“Hôm qua tôi đi cùng Lệ Tuyết là vì có một cuộc họp, thầy hướng dẫn cũ của tôi cũng tham gia, ông ấy giờ già rồi, sức khỏe yếu, tôi không muốn để ông ấy chờ lâu.”

“Hồi còn học, ấy đúng là có theo đuổi tôi, tôi từ chối rồi.”

“Anh rồi—”

Anh bỗng bật khẽ.

“Anh , chỉ thích mấy đứa ngốc thôi.”

Tôi nổi giận:

“Anh ai ngốc hả?!”

Anh tôi, đột nhiên bật thành tiếng:

“Giờ tự biết đối chiếu rồi đấy à?”

Tôi cúi gằm mặt, lầm bầm:

“Nhưng từ trước tới giờ toàn coi em như trẻ con.”

“Anh cũng chưa bao giờ thích em cả…”

Anh bất lực, giơ tay xoa nhẹ mái tóc tôi:

“Châm Châm, em còn nhỏ, lại quá đơn thuần, rất dễ nhầm lẫn giữa sự lệ thuộc hay ngưỡng mộ thành .”

“Anh chỉ hy vọng em có thể thấy nhiều hơn, trưởng thành độc lập hơn, rồi mới hiểu trong lòng mình thực sự thích ai.”

Anh lý thuyết một bài dài dằng dặc…

“Hừ, còn bịa ra quy định cấm đương trong thời gian học!”

Tôi lập tức tố cáo .

Anh bình thản đẩy lại gọng kính:

“Anh đâu phải ‘người khác’.”

Đồ cáo già xảo quyệt!

Tôi trừng mắt lườm :

“Vậy còn chuyện kẹt luận văn em! Muốn bắt em gia hạn tốt nghiệp!”

“Hừ, trong tay bao nhiêu bài báo, cho em xin cái tác giả chính thì chết à?”

Anh bất đắc dĩ:

“Anh không thể lợi dụng chức quyền mở cửa sau cho em , như không công bằng với người khác.”

“Vả lại, bảo bối à, chủ yếu là do em viết tệ quá thôi.”

Nhìn tôi nhe răng giận dữ như muốn cắn người, vội bổ sung:

“Nhưng sẽ giúp em chỉnh sửa.”

Mắt tôi lập tức sáng rực:

“Anh đó nhé!”

Anh gật đầu, không quên thêm điều kiện:

“Ừm, phải có cầu.”

“Mỗi ngày đều phải đúng hạn nộp tiến độ.”

“Họp nhóm không ngủ gật.”

“Phải nghe giảng nghiêm túc, không chỉ chăm chăm lao vào quầy trà bánh.”

Tôi tức điên, nhào tới bóp cổ :

“Cố Diễn Từ! Anh nhân lúc cháy nhà mà hôi của!”

Anh dễ dàng giữ chặt cổ tay tôi, khẽ:

“Và còn điều quan trọng nhất…”

“Không ngắm trai mẫu, không học đệ.”

“Dựa vào đâu chứ!”

“Vì…”

Anh bất ngờ ghé sát, thì thầm bên tai tôi,

“Thầy hướng dẫn kiêm thanh mai của em sẽ ghen.”

16

Ngày đầu tiên chính thức xác nhận mối quan hệ, ông liền lộ nguyên hình.

“Từ hôm nay, luận văn của em do giám sát, từng chữ từng chữ sửa.”

Tôi gào khóc:

“Không phải đương ngọt ngào sao?!”

Anh thản nhiên lật tài liệu:

“Giờ học là thầy, hết giờ mới là trai, không quậy.”

“Cố Diễn Từ!”

Tôi ném bàn phím:

“Tôi không thích nữa!”

Anh ngẩng lên, mặt tỉnh bơ:

“Không muốn tốt nghiệp nữa?”

Tôi lập tức xẹp xuống:

“Muốn…”

Chết tiệt! Bị nắm thóp rồi!

Tôi cắm đầu gõ chữ, đứng sau lưng canh chừng.

Viết một lúc, đầu óc tôi bắt đầu trôi xa:

“Anh ơi~ Em mệt quá rồi~”

Anh liếc mắt số chữ:

“Mới gõ ba trăm chữ mà than?”

“Em muốn thưởng!”

Tôi quay người, nhào vào lòng :

“Hôn một cái đi!”

Quấn quýt dính lấy nhau mấy phút sau.

“Ôm thêm cái nữa~”

“Cho em sờ bụng một tí đi, hôm bữa say quá, chưa kịp cảm nhận rõ…”

Sờ sờ một hồi, mông tôi từ ghế ngồi đã tự nhiên dịch chuyển lên đùi .

“Xuống.”

“Không!”

Tôi vặn vẹo, cựa quậy, bỗng cảm thấy có gì đó không ổn dưới chân.

Anh nghiến giọng:

“Ninh Châm, xuống ngay.”

“Anh ơi…”

Tôi chớp chớp mắt:

“Em sờ thử một chút thôi mà?”

Anh hít mạnh một hơi:

“Không .”

“Vậy cho em một cái thôi?”

Tôi hí hửng rướn người lên:

“Em còn chưa từng thấy thật bao giờ mà…”

“Bốp!”

Anh vỗ nhẹ lên mông tôi:

“Nghe lời.”

Tôi ấm ức:

“Hôm qua còn cho em hôn…”

“Đó là em say xỉn loạn.”

Anh véo má tôi:

“Bây giờ tỉnh táo rồi, đừng hòng lừa thầy.”

Chết tiệt, không câu !

Đúng là ông nghiện cấm dục mà!

17

Ngày hôm sau đi , Cố Diễn Từ lại biến thành cỗ máy học thuật vô .

Tôi nằm bẹp trên giường, gửi tin nhắn wechat cho :

【Thầy Cố ơi, hôm nay em hơi… dễ chịu quá, muốn xin nghỉ để dễ chịu thêm một ngày nữa.】

Chẳng bao lâu, trả lời:

【Ngoan, thầy đang họp.】

【Nhớ ăn sáng nhé, bỏ bữa lâu dài dễ sỏi mật.】

【Ăn đồ ngọt nhớ đánh răng, trà sữa một ngày tối đa một ly thôi.】

Tôi:……

Đúng là ba già chuyển thế.

Không cam lòng, tôi lại gửi thêm:

【Hôm nay mưa to ghê á, nhắc đến to thì… bên …】

Kèm thêm một tấm ảnh selfie gài bẫy.

Cổ áo hơi trễ, khe rãnh lấp ló.

Học thuật Ba Ba:【Đừng giở trò.】

Tôi không nản:

【Khi nào mới “này nọ” hả?】

【Ảnh dụ dỗ với đôi chân dài jpg.】

Học thuật Ba Ba:【Đợi tốt nghiệp.】

Tôi nghiến răng.

Giáo sư Cố đúng là có đạo đức nghề nghiệp thép.

Không để lọt cho tôi một tí tài liệu “PPT” nào luôn.

Lúc tôi ôm điện thoại xuống tầng.

Đụng ngay Ninh Tiêu đang ngồi ở phòng khách.

Anh nheo mắt tôi:

“Nhăn nhở cái gì thế kia?”

“Liên quan gì đến !”

“Sắp tốt nghiệp rồi, định khi nào vào công ty việc?”

Anh hỏi.

Tôi hừ lạnh:

“Không thèm đi!”

Anh hơi bất ngờ:

“Ồ, giờ giỏi rồi đấy?”

“Đương nhiên.”

Tôi chống nạnh, ưỡn ngực, kiêu ngạo:

“Trường em có chính sách sắp xếp việc cho gia đình giảng viên đó nha, em quyết định sẽ quản lý ký túc xá bên khoa Thể thao!”

Ninh Tiêu ngẩn người ba giây.

Anh bỗng chằm chằm vào mắt tôi:

“Gia đình giảng viên?”

Tôi chột dạ:

“Sao… sao ?”

“Giấu tôi, từ bao giờ mà hai đứa quen nhau rồi?”

Ninh Tiêu xắn tay áo.

“Thằng nào dám vặt cải trong vườn nhà tôi, kêu Cố Diễn Từ lết xác qua đây gọi tôi là !”

“Nhân tiện tiện thể moi của nó một khoản sính lễ to đùng.”

Tôi nhảy dựng lên:

“Không !”

“Ai cho nhận ấy ?”

“Tôi đó.”

Tôi chìa tay ra:

“Vậy tính cho tôi bao nhiêu tiền của hồi môn?”

Ninh Tiêu tức đến mức muốn lật bàn:

“Ninh Châm, tôi nuôi thành cái thể loại ăn cây táo rào cây sung này à?!”

18

Mặc dù thân thiết tới mức mặc chung quần, Cố Diễn Từ vẫn cực kỳ nghiêm túc đến tận cửa dạm hỏi.

“Anh vợ đại nhân, sau này mong thương chiếu cố.”

Ninh Tiêu vừa lật đống sính lễ, vừa như một con cáo già:

“Em rể, hàng bán rồi, miễn đổi trả nha.”

19

Dưới sự “giục giã” của Cố Diễn Từ, cuối cùng luận văn của tôi cũng hoàn thành đúng hạn.

Ngày bảo vệ luận văn, tôi bị đám giáo sư già vây công đến muốn tự kỷ.

Toàn bộ dựa vào Cố Diễn Từ một mình khẩu chiến quần hùng gánh tôi.

Cuối cùng tôi cũng tốt nghiệp rồi!

Đám học gào lên rủ nhau đi quẩy.

Chơi hơi quá trớn.

Quên cả giờ giới nghiêm.

Kết quả là ai đó mặt đen như Bao Công.

“Ninh Châm, em uống cái gì rồi?”

“Nước trái cây…”

“Nước trái cây?”

“Nước trái cây… mạch nha.”

Tôi dụi dụi vào lòng , nũng nịu:

“Đừng giận mà ơi~”

“Em chỉ nhấp một chút thôi, toàn bè an toàn hết mà.”

“Với lại hôm nay mặc vest đẹp trai cực.”

“Học hành cho tử tế, biết trân trọng kiến thức.”

Anh im lặng đầy nguy hiểm.

Tôi vân vê kéo lỏng cà vạt .

Một giây sau, cà vạt biến thành dây trói tay tôi.

“Nói đi, đã hứa mấy giờ về?”

Giọng trầm thấp, nguy hiểm.

“Về sau còn dám nữa không?”

“Tôi già lắm hả?”

“Thể lực tôi kém hả?”

Chẳng bao lâu.

Tôi đã khóc nức nở cầu xin tha mạng rồi.

Anh tốt bụng nới lỏng cà vạt ra.

Tôi vừa định chuồn, lại bị tóm lại:

“Tự ôm lấy chân mình.”

“Khóc cái gì?”

“Không phải lúc nãy em còn chủ quyến rũ à?”

Ủa, không phải trai tân sao?

Sao chiêu trò lại lắm thế!

Đến cuối cùng, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.

Tôi đã hoàn toàn mềm nhũn thành một đống phế vật:

“Cố Diễn Từ, trong phần lời cảm ơn luận văn em quên viết một câu.”

“Cảm ơn thầy Cố đã tận chỉ đạo, từng đêm thấu hiểu sâu sắc.”

Cái gì mà đóa hoa lạnh lùng chứ.

Rõ ràng là vừa lẳng lơ vừa thả thính số một!

Hết

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...