8
Buổi tụ tập của đám tôi.
Tôi – một đứa trẻ lạc ngoài biên chế – chỉ có thể dày mặt đi ké cơm.
Trên bàn ăn, có người thấy tôi xụ mặt:
“Sao thế em ?”
Tôi cắm đầu cắm cổ ăn:
“Đang thực hành giai đoạn hai của phục hồi tâm lý sau khi tỏ thất bại — biến bi thương thành sức ăn.”
“Mắt ai mù thế? Nhìn xem, tiểu Châm nhà mình có nhan sắc, có IQ… ờ, có nhan sắc!”
Mấy người tò mò, ánh mắt qua lại giữa Cố Diễn Từ và Ninh Tiêu:
“Ê lão Cố, học trò ông bị ai đá ? Thầy không cần quan tâm chút à?”
“Với cả Ninh Tiêu, ông ruột kiểu gì thế, ném em cho em chăm?”
Ninh Tiêu bắt chéo chân ngồi nhai hạt dưa:
“Đã gọi là thầy rồi thì đời này cứ coi như cha luôn đi, ai bảo có người trời sinh hợp bố.”
Cố Diễn Từ thản nhiên đáp:
“Nói về vai vế, ông gọi tôi một tiếng ba đi.”
Ninh Tiêu nhướng mày, nham hiểm:
“Tôi chờ ông mở miệng trước đấy.”
Mấy người bên cạnh thấy , nhịn không nổi mà châm chọc Cố Diễn Từ:
“Ông bố ghiền rồi hả?”
“Ít ra thằng Ninh Tiêu còn từng có mối , ông đây già đầu rồi còn trai tân kìa.”
Nghe đến chữ “trai tân”, mắt tôi sáng rực lên!
Lập tức vểnh tai nghe ngóng.
“Ê lão Cố, có khi nào ông… lãnh cảm không đấy? Hay có bệnh?”
Cố Diễn Từ tặng cả đám một ánh mắt tử thần:
“Lo giữ cái miệng lại đi, còn có trẻ nhỏ ở đây.”
Tôi không phục, thẳng lưng đáp:
“Ai nhỏ? Em đủ tuổi kết hôn từ đời nào rồi nhé.”
Ninh Tiêu ở bên cạnh chêm vào một đao chí mạng:
“Ừm, chỉ là một đứa trẻ sơ sinh to xác thôi.”
“Ninh Tiêu! Em phải !”
Thật ra, họ nghi ngờ cũng không phải không có lý.
Cố Diễn Từ không hút thuốc, không uống rượu, không thích tụ tập.
Ngày nào cũng ngâm mình trong phòng thí nghiệm, chỉ mê nghiên cứu.
Độ thanh tịnh còn hơn cả sư thầy.
Không lẽ ấy thật sự… không ?
Đám xấu còn chưa chịu tha cho Cố Diễn Từ:
“Ê, sắp tới lễ kỷ niệm trường rồi, tui thấy trong group chat, Lệ Tuyết cũng sẽ về đấy.”
“Hồi đó ấy mê cậu như điếu đổ mà.”
Nghe tới đây, tôi tỉnh cả ngủ:
“Lệ Tuyết là ai ?”
“Đó là hoa khôi của viện bọn , theo đuổi thầy Cố của em suốt một năm trời.”
“Mỗi lần hẹn gặp, ấy đều : Xin lỗi, phải về nhà kèm con học bài.”
“Nhìn xem, lão Cố chẳng khác nào một ông bố đơn thân sau ly hôn.”
Nói tới đây, có người cợt:
“Nếu lần sau người ta lại hẹn, chẳng lẽ còn lấy lý do phải về nhà kèm con học?”
Cố Diễn Từ thản nhiên gắp cho tôi một miếng sườn:
“Bây giờ phải kèm ấy luận văn.”
Nói xong, còn bổ sung thêm:
“Đã bao giờ thấy ai trùng 95% chưa?”
“Cố Diễn Từ!”
Tôi nhào tới bịt miệng .
“Anh đừng có vạch trần chuyện xấu của em!”
Anh dễ dàng khống chế móng vuốt của tôi:
“Không biết lớn bé.”
Mọi người trên bàn ầm:
“95% á? Tiểu Châm, để lại 5% chắc cũng là có tâm sự hả?”
“Chỉ số IQ biến thái của trai em, em chẳng thừa hưởng tí nào.”
Tôi đập bàn đứng dậy:
“Em thừa hưởng nhan sắc của mẹ!”
“Đúng đúng đúng, đại tiểu thư Ninh Châm, khuynh quốc khuynh thành.”
Mấy người ráng nhịn .
“Chỉ có kinh nghiệm đương là bằng không?”
Ninh Tiêu ngồi phẩy phẩy chân, tiện tay đâm thêm một cú:
“Nó á? Bệnh công chúa giai đoạn cuối, giở trò trời đất, ai dám rước?”
Tôi tức tối rút dao mài mài:
“Ninh Tiêu! Anh ghen tị với sắc đẹp của em!”
“Người theo đuổi em xếp hàng từ đây sang tận Paris rồi, chỉ là em muốn tập trung học thuật thôi!”
Nói xong mà chính tôi cũng thấy hơi chột dạ…
9
Ngay lúc đó.
Bên cạnh chợt vang lên một giọng :
“Chị là học tỷ Ninh Châm phải không?”
Ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một đôi mắt chó ướt nước, da bánh mật dưới ánh đèn bóng loáng.
Cao ráo, cường tráng, mặc đồ thể thao cũng không giấu nổi cơ bắp săn chắc.
Cả người toát ra mùi vị hormone thanh xuân ngùn ngụt.
“Em là?”
“Em học bên khoa thể thao, chuyên ngành bơi lội, em tên Giang Lâm.”
Cậu ấy gãi đầu, vành tai đỏ ửng:
“Học tỷ, có thể cho em xin wechat không?”
Mấy người trên bàn vừa ngạc nhiên vừa tò mò:
“Châm Châm, em diễn viên tới à?”
“Ai ?!”
Rõ ràng đây là ông trời thương mình, ban xuống phúc lợi mà!
Người tập bơi, thân hình đều chuẩn như tủ lạnh hai cánh.
Cơ bụng 8 múi, đường nhân ngư cực phẩm.
Nghĩ thôi đã muốn xỉu!
Em trai này vừa ngọt ngào vừa ân cần, chỗ nào cũng ngon hơn ông thầy già sống như bố Cố Diễn Từ kia!
Tôi nhanh như chớp móc điện thoại ra, nũng nịu:
“Được chứ!”
Vừa mới mở ra mã QR.
Một bàn tay thon dài đặt lên màn hình.
“Em ấy không tiện.”
Cố Diễn Từ, thân hình cao lớn, đứng chắn ngay trước mặt tôi, giọng lạnh băng.
Chú cún nhỏ ngơ ngác đứng hình:
“Học tỷ, ấy là?”
Tôi nghiến răng ken két:
“Đây là thầy hướng dẫn của em—”
“Người giám hộ.”
Anh lạnh nhạt .
“Điều lệ phòng thí nghiệm, điều thứ mười: Trong thời gian học không đương.”
Tôi sững sờ tại chỗ:
“Bao giờ có cái quy định đó? Sao em không biết?”
Anh thản nhiên buông hai chữ:
“Vừa mới có.”
“Đây là độc tài! Là chuyên chế! Là…”
Anh gõ gõ vào bài luận bị tôi bôi vàng kín mít.
Tôi lập tức xẹp xuống:
“Là chỉ dẫn học thuật minh thần võ…”
Nhìn bóng dáng em trai nhỏ chạy trối chết, tôi gào thét:
“Con chim của tôi bay mất rồi!”
Anh mỉm , nhắc nhở:
“Luận văn của em sắp mọc rêu rồi đấy.”
Dưới mái hiên người ta, phải cúi đầu thôi.
Tôi tức tối đi dọc hành lang.
Cố bước thật nhanh, bỏ xa phía sau.
Nhưng chân dài, nhẹ nhàng đã đuổi kịp tôi.
Tay vươn ra, vừa vặn nắm lấy gáy tôi, không mạnh cũng không nhẹ.
Nheo mắt, tôi chằm chằm:
“Ninh Châm, bản lĩnh ghê nhỉ, vừa tỏ với thầy xong, đã vội đi xin wechat học đệ.”
Tôi ưỡn cổ, cãi lại:
“Không phải bảo em phải tái thiết tâm lý à?”
“Chuyển dời cảm là cách chữa lành tốt nhất đó.”
Anh khẩy, nhắc nhở:
“Tốt nhất em nên dùng tốc độ ấy cho việc luận văn.”
10
Cuộc họp nhóm kết thúc.
Ánh mắt sắc bén sau gọng kính vàng của Cố Diễn Từ khóa chặt lấy tôi:
“Ninh Châm, ở lại sửa luận văn.”
Tôi nhỏ giọng kháng nghị:
“Thầy ơi, hôm qua em cày tới ba giờ sáng lận.”
Anh mặt lạnh tanh:
“Ba giờ sáng leo hẻm Vương Giả hay cày web đen ?”
Ơ không phải chứ? Anh gắn chip theo dõi em à?
Ngay cả chuyện lén lút lướt mấy trang web vớ vẩn cũng biết.
“Xài wifi trường để truy cập trang web xấu, trung tâm phòng chống lừa đảo đã báo với trường rồi.”
“Sáng nay thầy bị gọi lên phòng, lãnh đạo còn ân cần dặn thầy phải trọng giáo dục tâm lý học sinh.”
“Thầy chỉ có đúng một cái mặt, ơn xài tiết kiệm dùm thầy.”
Anh mở trang lịch sử duyệt web của tôi, liếc thấy loạt từ khóa như “ cưỡng bức”, “bánh sandwich người”, “H cao”…
Sắc mặt đen thui như đáy nồi:
“Não em bị hỏng vì mấy thứ này đấy hả?”
Tôi đứng đơ tại chỗ, tuyệt vọng đến mức muốn treo cổ ngay lập tức.
Sớm biết đã xài 4G mà coi rồi!
Cố Diễn Từ mở laptop, liếc thời gian:
“Thời gian của em không còn nhiều đâu, không sửa luận văn thì chuẩn bị nhận combo gia hạn tốt nghiệp đi.”
Tôi bám lấy bàn, mặt mếu máo:
“Em choáng quá…”
Anh lạnh mặt, mở ngăn kéo lấy ra một hộp socola.
Mắt tôi sáng bừng:
“Đây là loại siêu ngon lần trước em ăn nè!”
Anh lườm tôi:
“Viết đủ một nghìn chữ thưởng một viên.”
“Một trăm chữ không hả…”
“Năm trăm.”
“Ngồi yên, tôi sẽ chằm chằm em, từng chữ từng chữ sửa.”
Anh tuyệt đối không cho tôi cơ hội trốn việc.
Một đứa mù chữ tuyệt vọng lại lần nữa online.
11
Đang lúc tôi ngồi rưng rưng gõ chưa tới 100 chữ, ngoài cửa bỗng vang lên giọng nữ nhẹ nhàng:
“Diễn Từ, lâu quá không gặp.”
Ngẩng đầu lên, một mặc áo trench coat màu be, khí chất tao nhã, đang đứng ở đó, nở nụ dịu dàng.
Cố Diễn Từ rõ ràng ngẩn ra một chút:
“Sao em lại tới đây?”
“Vừa mới về nước, nghe đang họp ở đây, nên qua thăm.”
Ánh mắt ấy dừng lại trên người tôi, nụ càng thêm sâu:
“Đây là đứa nhỏ đang dẫn dắt à?”
Đứa nhỏ???
Cố Diễn Từ không phủ nhận.
Cô ấy bật :
“Đến giờ rồi, đi thôi.”
Nghe xong, Cố Diễn Từ đứng dậy:
“Em cứ sửa tiếp, tôi quay lại ngay.”
Rồi bỏ đi.
Bỏ tôi lại một mình trong văn phòng!
Bản thân thì đi ôn chuyện cũ với mối đầu!
“Má ơi! Là chị Lệ Tuyết hả?!”
“Hoa khôi năm đó, giờ là nhân tài trường Ivy League luôn rồi.”
Đám hóng chuyện bâu đầy ngoài cửa, xì xào:
“Chị ấy học chung khóa với thầy mình, hai người này có từng nhau không ?”
“Nhìn ánh mắt của chị Lệ Tuyết là biết, chắc chắn không trong sáng!”
“Chuẩn rồi! Người ta gọi là trí tuệ đương, thầy mình ế bao nhiêu năm, chẳng lẽ vẫn đang chờ chị ấy?”
Một sư muội len lén ghé tai tôi:
“Chị ơi, chị thân với thầy nhất, thật đi, hai người đó có từng quen không?”
“Tôi không biết…”
Tôi chằm chằm vào màn hình máy tính, trong đầu toàn là dòng chữ bay tới bay lui:
Bạch nguyệt quang về nước, hội nghị tạm dừng.
Tiểu thuyết thế thân hóa thành hiện thực.
Vai nữ phụ ác độc tự giác lui sân khấu.
Năm đó, chỉ từng với tôi — chưa từng đương.
Có lẽ, năm đó sợ tôi sớm nên mới lừa tôi như .
Càng nghĩ tôi càng thấy khó chịu.
Bất ngờ gập mạnh laptop lại, vớ lấy hộp socola rồi lao ra ngoài.
Cái luận văn chết tiệt đó, ai thích thì tự mà sửa!
Bạn thấy sao?