5
Về đến nhà.
Ninh Tiêu đang sướng rơn nằm trên sofa xem đá bóng.
Tôi tức tối lắc lư tới trước mặt :
“Anh! Mau sửa bài luận cho em!”
Anh ngẩng đầu, mặt đầy không thể tin nổi:
“Anh có tội lỗi gì đâu trời?”
Tôi bùng nổ, vớ lấy gối đập tới tấp:
“Cố Diễn Từ muốn cho em gia hạn tốt nghiệp đó!”
“Đây là cái huynh đệ nhựa gì thế hả?!”
Anh lười biếng ngẩng đầu, mất kiên nhẫn phẩy tay:
“Gia hạn tốt nghiệp? Thế lại tốn thêm một năm tiền học phí à? Vậy khỏi cho tiền tiêu vặt luôn nha, đừng phiền!”
“Ninh Tiêu đồ chó má! Anh còn là ruột em không ?! Anh trơ mắt em bị gia hạn à?!”
Tôi tức điên, giật điều khiển tắt TV.
“Thêm một năm học cũng tốt mà, căn-tin còn giữ phần đùi gà cho em, ai thấy em cũng gọi ‘chị đại học tập’.”
Tên khốn này!
Tôi buộc phải cúi đầu, ôm đùi cầu xin:
“Anh ơi, trai ơi, cứu em đi mà! Gia hạn mất mặt lắm luôn á…”
“Nếu không giúp, em sẽ bám lấy mỗi ngày, nửa đêm gọi điện , ăn cơm thì cướp thịt, tắm thì ngắt nước nóng…”
Anh bị tôi phiền đến mức chịu không nổi.
“Được rồi, cho em một cách.”
“Đi cưa đổ Cố Diễn Từ đi.”
Tôi ngơ ngác:
“Cưa kiểu gì?”
Anh gian xảo:
“Anh ấy học thuật, em thì ‘’ ấy, bù qua sớt lại, coi như em cũng đang học thuật.”
Tôi: “Không thể nào đâu chứ???”
Cố Diễn Từ, cái bông hoa lạnh lùng vạn người mê kia, sinh viên và giáo viên ái mộ ấy xếp hàng tới tận Paris.
Thậm chí còn có tin đồn ấy không thẳng.
Còn bị bóc rằng người bí mật năm xưa của ấy chính là trai tôi — một trong “song thảo A Đại”!
Hơn nữa, người này ghét nhất là gian lận học thuật, giao tiếp với sinh viên dù nam hay nữ đều mở toang cửa phòng.
Chủ trương “thanh tịnh học thuật, cự tuyệt mờ ám”.
Tôi đi cưa ấy?
Không, tôi???
Khác gì bảo Trư Bát Giới đi bắt Tôn Ngộ Không đâu chứ?!
6
Lật qua lật lại vẫn thấy không khả thi, tôi bèn đi tìm thân.
Vừa nghe xong, nhỏ đã hớn hở:
“Chiêu này tuy mạo hiểm, xác suất thành công cực cao!”
Bạn thân bắt đầu phân tích cho tôi:
“Giả sử nhé, chỉ là giả sử thôi, em đi tỏ với Cố Diễn Từ.”
“Một, tỏ thành công → từ sư tỷ thăng chức thành sư mẫu → tạp chí cho em, lương nghiên cứu cho em, việc sau tốt nghiệp cũng cho em.”
“Hai, tỏ thất bại → ấy không muốn thấy em nữa → tự kích hoạt buff tốt nghiệp siêu tốc.”
“Dù sao cũng giống như Tần Thủy Hoàng chạm phải dây điện — kiểu gì cũng thắng đậm!”
Bạn thân càng càng hăng:
“Sau này ban ngày ấy mắng em trong văn phòng, ban đêm em đánh trả trên giường!”
“Thanh mai trúc mã như , thầy hướng dẫn xịn xò , em chưa từng lòng à?”
Động lòng?
Cảm của tôi với Cố Diễn Từ rất phức tạp.
Hồi còn bé, tôi từng ước ba tôi.
Lớn thêm chút nữa, muốn trai ruột.
Đến khi trưởng thành, lại hy vọng thành chồng tôi.
Cho đến khi trở thành thầy giáo của tôi.
Mọi suy nghĩ linh tinh đều tan biến.
Chỉ còn lại mỗi một ý niệm: sao đầu độc ấy mà không phải ngồi tù.
Nhưng sau khi nghe thân phân tích, tôi cảm thấy kế hoạch này hoàn toàn khả thi.
Có thể tiến, cũng có thể lùi, kiểu gì cũng không thiệt.
Vậy là tôi thức trắng đêm, viết một bài tỏ dài cả vạn chữ, rồi ấn gửi.
Tên tài khoản của hiện lên:
Học thuật Ba Ba: 【???】
Tôi, tuyệt vọng như kẻ mù chữ:
【Anh ơi, thật ra em viết luận văn không nổi, là tại ngày nào cũng thấy , không tập trung nổi (ảnh mèo khóc)】
【Em đã thích rất lâu rồi, mỗi ngày gương mặt mê người của , tim em lại đập thình thịch.】
【Em muốn đặt trong tim, ngày nào cũng nhớ tới .】
Khung chat “Đối phương đang nhập tin nhắn…” nhấp nháy suốt cả phút.
Sau đó, Cố Diễn Từ gửi tới một tin nhắn ngắn:
【Nghiệt đồ! Em định biến thầy thành slide PPT cho mạng xã hội, bắt thầy nghỉ hưu sớm à?!】
Tôi lập tức nhún nhường:
【Anh ơi, em thực sự đang bày tỏ cảm chân thành mà…】
Ngay sau đó, gửi liền mấy tin nhắn thoại 60 giây.
Mở ra nghe, toàn là tiếng nghiến răng nghiến lợi lạnh:
【Chân thành? Tuyết rơi dày quá, lòng thầy lạnh quá!】
【Việc cấp bách của em bây giờ là gỡ ngay app đọc tiểu thuyết nước ngoài đi!】
【Nếu em dùng tốc độ viết thư để viết luận văn, giờ ít nhất đã đăng một bài trên Nature rồi, không thì đổi nghề tác giả mạng cũng đó!】
【Xét thấy khả năng sáng tạo đỉnh cao của em, ngày mai họp nhóm nộp cho thầy một bài báo cáo ‘Tái thiết tâm lý sau khi tỏ thất bại’, tối thiểu 10.000 chữ, tỷ lệ trùng lặp không quá 10%!】
Tôi khóc cạn nước mắt.
Đúng là cực khổ nhân gian!
“Luận văn và thầy hướng dẫn, nhất định phải xử đẹp một cái!”
Bạn thân hô hào cổ vũ:
“Anh ấy bắt em viết báo cáo tâm lý thì em tái thiết thực sự cho ấy coi!”
Tối hôm đó, tôi ngồi chồm hỗm trong phòng thí nghiệm, nước mắt lưng tròng, gõ chữ tới sáng.
7
Sáng hôm sau, họp nhóm.
Tôi co ro nép vào góc xa nhất, chỉ muốn tàng hình luôn cho xong.
Mãi đến khi nghe Cố Diễn Từ lạnh nhạt buông một câu “Giải tán”, tôi mới nhấc chân tính chuồn lẹ.
Bất ngờ, một giọng lạnh như băng vang lên:
“Ninh Châm, ở lại.”
Mọi người đồng loạt ném cho tôi ánh mắt “cố lên nhé”.
Tôi cứng đờ đứng tại chỗ, bị bắt đọc to bản báo cáo 《Tái thiết tâm lý sau khi tỏ thất bại》:
“1. Xây dựng cơ chế phòng vệ: mỗi ngày tự nhủ — người thông minh không sa vào lưới , vua độc thân đỉnh chóp suốt chặng đường thạc sĩ tiến sĩ.”
“2. Chuyển dời sự ý: chuyển lòng ham sắc đẹp thành đam mê đọc tài liệu.”
“3. Thăng hoa cảm : biến đơn phương thành khát vọng tri thức.”
…
“Khi nào em lại có loại suy nghĩ phản nghịch này?”
Gọng kính vàng của Cố Diễn Từ lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
“Thì… bất chợt thôi…”
Thực ra, cảm của tôi dành cho Cố Diễn Từ đã bắt đầu sai sai từ rất lâu rồi.
Anh hơn tôi năm tuổi.
Năm tôi học lớp 12, nghe hình như đang hẹn hò với hoa khôi trường.
Không hiểu sao trong lòng tôi cực kỳ khó chịu.
Giống như món đồ thuộc về mình bị người khác cướp đi .
Mặc dù, rõ ràng cũng không phải trai ruột của tôi.
Hơn nữa, lúc Ninh Tiêu đương, tôi còn vui đến mức muốn đốt pháo ăn mừng.
Tôi mới nhận ra, hình như mình dành cho Cố Diễn Từ một loại cảm không trong sáng cho lắm.
Tôi không có tư cách chất vấn .
Nhưng cũng không ngăn nổi những suy nghĩ lung tung, thành tích học tập tuột dốc không phanh.
Thầy tưởng tôi sớm, ảnh hưởng đến việc học, thế là gọi phụ huynh.
Anh trai tôi bận đương, nên người đến lại là Cố Diễn Từ.
Anh nghiêm mặt, đứng đắn giảng cho tôi nghe tác của việc sớm.
Ngày nào cũng rình xem có thằng nhóc tóc vàng nào mưu đồ với tôi không.
Trời biết, lúc đó tôi sống thê thảm cỡ nào.
Bề ngoài thì Cố Diễn Từ trông dịu dàng, thực tế lại kiểu cứng rắn mềm mỏng đều không ăn thua.
Học xong là tới đón tôi về nhà, tịch thu điện thoại, bắt ôn luyện đề.
Kết quả, thành tích tôi bị kéo từ 500 điểm lên 600 điểm.
Đương nhiên, mấy thứ tâm tư không đứng đắn cũng bị mài sạch bóng.
Đặc biệt là, bây giờ tôi còn thành nghiên cứu sinh dưới trướng .
Mỗi ngày bị mắng tám trăm lần.
Ánh mắt rơi xuống bài văn tỏ của tôi:
“Không thể giàu chỉ sau một đêm, ôm em một đêm cũng ?”
Cái câu thả thính sến súa này nghe xong, thật sự khiến tôi cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.
Tôi khẽ ho một tiếng.
Ngẩng đầu, cứng cổ:
“Em thích , thích đến phát điên rồi!”
Trong lòng điên cuồng gào thét:
Mau cho em tốt nghiệp đi! Mau cho em tốt nghiệp đi!
“Thật sao?”
Anh đột nhiên đứng dậy, bước đến gần tôi.
Mùi hương gỗ nhẹ nhàng trên người chầm chậm lấn vào mũi.
Tôi chằm chằm vào yết hầu đang chuyển của .
Không nhịn mà tai bắt đầu nóng ran.
Anh khẽ gõ lên trán tôi, nở nụ dịu dàng:
“Đã thích thầy như , thầy sao nỡ để em tốt nghiệp đây?”
Tôi: ???
Cái này có hợp lý không?
Bộ dạng thiếu đạo đức này, đúng là y đúc Ninh Tiêu!
Tức điên người, tôi lập tức gọi điện thoại cho Ninh Tiêu:
“Anh! Em chịu hết nổi Cố Diễn Từ rồi! Em không muốn học nữa! Em muốn về cho !”
Giọng điệu đáng ăn đòn của Ninh Tiêu vang lên:
“Mai 8 giờ 30 tới thủ tục đi , lương tháng bốn ngàn.”
Tôi nghi ngờ lỗ tai mình:
“Bao nhiêu? Bốn ngàn???”
Anh ta khẩy:
“Sinh viên mới ra trường giá đó.”
“À đúng rồi, mày cùng lắm ba ngàn rưỡi thôi, tới còn mất mặt công ty nữa.”
Tôi nghiến răng ken két:
“Đột nhiên em lại thích việc học hành rồi.”
Bạn thấy sao?