Khi bị ép phải cầu hôn với Phó Trạm, tôi đã vô thấy nhóm chat của ta:
【Nếu ta dám nhắc tới chuyện kết hôn, tôi sẽ lập tức đá ta ngay.】
Tôi chớp chớp mắt, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác vui sướng khó tả.
Mỗi trước đây của Phó Trạm khi chia tay đều nhận một khoản phí chia tay khổng lồ.
Tôi đã chờ suốt ba năm.
Cuối cùng cũng đến lượt tôi rồi.
1
Năm thứ ba tôi hẹn hò với Phó Trạm.
Mẹ tôi bỗng gọi điện đến giục chuyện kết hôn.
“Chúc Tư Linh, con và Phó Trạm định bao giờ kết hôn ?”
“Hiện tại Phó Trạm chưa có ý định cầu hôn con.”
Tôi cau mày, trong lòng thấy cực kỳ phiền phức.
Mẹ tôi không chịu buông tha, tiếp tục :
“Nó không cầu hôn thì chẳng lẽ con không thể chủ sao?”
“Con sắp 28 tuổi rồi, điều con cần bây giờ là nhanh chóng lấy Phó Trạm. Phụ nữ dù có gì đi nữa cũng không bằng lấy một người chồng tốt.”
“Hồi mẹ bị bệnh, nếu không có Phó Trạm tìm bác sĩ phẫu thuật cho mẹ, có khi mẹ đã mất rồi. Còn công ty của ba con nữa, không nhờ Phó Trạm giúp thì sập từ lâu rồi.”
“Phó Trạm là người đàn ông tốt như thế, con tuyệt đối không bỏ lỡ. Là con , đến lúc nên chủ thì phải chủ một chút.”
…
Cúp điện thoại xong, tôi ngồi ngẩn người trên ghế sofa rất lâu.
Cho đến khi Phó Trạm bước vào nhà, cánh tay rắn rỏi ôm lấy vòng eo tôi, khiến tôi giật mình bừng tỉnh.
Khi tôi ngẩng đầu lên, khuôn mặt từng khiến tôi thần hồn điên đảo kia đang dần phóng to trước mắt.
Đôi môi mỏng đầy gợi cảm của áp sát vào tôi.
Khoảnh khắc hơi thở quấn lấy nhau, đầu mũi tôi thoáng ngửi thấy một mùi hương hoa hồng nồng nàn không thuộc về .
Tôi đã ngửi thấy mùi này trên người suốt ba ngày nay rồi.
Rõ ràng mỗi sáng trước khi ra khỏi nhà, người vẫn còn mang hương nhài thanh mát.
Tôi nằm ngửa trên sofa, vừa nghĩ đến chuyện ấy.
Phó Trạm ghé sát tai tôi, giọng khàn khàn đầy dục vọng:
“Là vì hôn chưa đủ sâu sao? Em đang nghĩ gì mà thất thần ?”
Tôi không muốn ứng phó với , chỉ nhắm mắt lại, không lời nào.
Khi Phó Trạm muốn tiến thêm một bước, tôi đưa tay ngăn lại bàn tay đang trượt xuống của .
“Em đang trong kỳ kinh nguyệt…”
Chu kỳ của tôi vốn luôn rất đều.
Nhưng Phó Trạm chẳng bao giờ để tâm đến tôi, nên đương nhiên cũng không thể nhớ nổi.
Anh cau mày, bật ra một tiếng “chậc”, rồi dứt khoát đứng dậy.
Không bao lâu sau, tiếng nước chảy vang lên từ phòng tắm trong phòng ngủ.
Tôi chỉnh lại cổ áo bị kéo lệch, khẽ thở phào một hơi.
Đảo mắt quanh, ánh bất chợt dừng lại trên chiếc điện thoại mà để quên trên ghế sofa.
Màn hình đột ngột sáng lên, hiện ra một tin nhắn mới.
Tôi cầm lấy điện thoại.
Là tin nhắn từ nhóm chat và đám thân, có người tag :
【Nếu cậu định chia tay thì trước một tiếng, tôi khá thích kiểu con như ấy đấy.】
Tim tôi bất giác siết lại.
Tôi nghiêng tai nghe ngóng, tiếng nước trong phòng tắm vẫn chưa dừng.
Tôi mở nhóm chat của họ ra xem:
【Phó Trạm, cậu bị sao , đột nhiên đổi tính à? Bạn này mà cậu cũng quen tới ba năm luôn đấy.】
【Chắc là định yên bề gia thất rồi.】 【Cưới cái gì mà cưới? Tôi thì không hề có ý đó, trong mắt tôi, ta chỉ là thứ để thời gian thôi.】 【Cậu không có ý định, ai dám chắc người ta không có.】 【Chậc, nếu ta dám mở miệng nhắc đến chuyện kết hôn, tôi lập tức đá ta luôn.】
Cả màn hình tràn ngập tiếng “hahaha”.
Rồi sau đó, chính là tin nhắn vừa nãy hiện lên.
Tôi chớp chớp mắt, tâm trạng bực bội ban đầu đột nhiên trở nên phơi phới.
Nghe , mỗi chia tay với Phó Trạm đều nhận một khoản phí chia tay khổng lồ để bù đắp.
Mẹ tôi đúng.
Là con , đến lúc nên chủ thì thật sự phải chủ .
Tôi nghĩ, đã đến lúc mình nên cầu hôn Phó Trạm rồi.
2
Lý do tôi hẹn hò với Phó Trạm, thật ra rất đơn giản — vì tôi quá mức nịnh hót.
Ba năm trước, tôi và một đàn chị cùng mở một studio game.
Phó Trạm chính là một trong những nhà đầu tư mà đàn chị tôi kéo về .
Thời kỳ khởi nghiệp ban đầu, Đối mặt với các nhà đầu tư, tôi và đàn chị đều nịnh nọt đến tận cùng. Vì tôi đặc biệt giỏi sắc mặt người khác, nên mức độ khúm núm còn hơn cả đàn chị một bậc.
Kết quả là bị Phó Trạm hiểu lầm rằng tôi đang theo đuổi ta.
Trong một buổi tiệc tụ họp, như thường lệ, tôi thay ta – người không giỏi uống rượu – chặn cả đêm toàn bộ ly rượu mời. Trên đường đưa tôi và đàn chị về nhà, Phó Trạm đột nhiên lên tiếng:
“Đeo bám tôi lâu mà không đáp lại, chắc mệt lắm nhỉ?”
Tôi đã uống đến choáng váng cả đầu óc, mơ màng hỏi lại:
“Gì cơ?”
Đúng lúc ấy, đèn đỏ bật sáng. Phó Trạm quay đầu tôi, gương mặt đẹp đến mức khiến người khác mất hồn kia mang theo vẻ ngạo mạn không che giấu :
“Em không cần phải ngại, người thích tôi nhiều lắm, người theo đuổi tôi cũng chẳng ít đâu.”
Tôi lập tức nhận ra Phó Trạm đã hiểu lầm, liền định mở miệng giải thích:
“Anh hiểu lầm rồi…”
Ngay giây tiếp theo, tôi bị đàn chị đang say gục đầu lên vai ta, âm thầm nhéo một cái vào phần thịt mềm bên hông.
Cơn đau khiến tôi lập tức nhớ ra — Phó Trạm là nhà đầu tư của bọn tôi.
Thế là tôi im lặng.
Khi Phó Trạm đỗ xe trong bãi hầm của khu chung cư, Hai tay đặt hờ trên vô lăng, mái tóc đen rũ lòa xòa trước trán, dưới hàng mày sắc là đôi mắt đen sâu thẳm, gương mặt tinh xảo toát lên vẻ lười biếng mà tùy tiện.
Trong ánh đèn đêm, khẽ một tiếng, giọng nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Em nên biết tôi từng có rất nhiều , cũng biết trong lòng tôi luôn có một người mà tôi không thể quên. Tôi sẽ không chấp nhận em đâu, bỏ cuộc đi.”
Tôi không muốn mất đi khoản đầu tư của , nên tiếp tục giữ im lặng.
Nhưng chính sự im lặng đó đã khiến tôi từ một bên B bị trong phim đô thị, trong chớp mắt biến thành “con chó ” thấp hèn trong mấy bộ phim ngôn rẻ tiền.
Đàn chị không sai — dù sao Phó Trạm cũng đã từ chối tôi rồi.
Tôi đúng là bị ấy tẩy não, tiếp tục giữ dáng vẻ ngoan ngoãn lấy lòng Phó Trạm như một người thấp cổ bé họng.
Thế mà một ngày nọ, đầu óc Phó Trạm như bị chập mạch.
Anh ta đơn phương tuyên bố chấp nhận lời theo đuổi của tôi.
Đàn chị lại :
“Không sao đâu, kỷ lục lâu nhất của ta chỉ ba tháng. Với lại, mấy cũ của ta sau khi chia tay đều nhận một khoản tiền chia tay kếch xù.”
Tôi nghĩ đến khuôn mặt đẹp trai đến mức không thể chối từ của Phó Trạm; cơ bụng tám múi cùng vòng eo gợi cảm như chó săn; khoản chia tay kếch xù; và cả ba mẹ tôi cứ liên tục hối thúc tôi đi xem mắt…
Tôi thừa nhận — tôi đã lòng rồi.
Tôi nửa đồng ý nửa bị dụ theo cái ý tưởng tồi tệ của đàn chị. Kết quả là đã ba năm trôi qua.
Đến cả mẹ tôi cũng bắt đầu thúc giục chuyện kết hôn.
Phó Trạm vẫn chưa đá tôi, cũng chẳng có hành vi ngoại nào rõ ràng. Ngay cả “bạch nguyệt quang” đồn đại là đang ở tận Đức kia, đến giờ vẫn chưa thấy xuất hiện.
Công bằng mà , ba năm qua ngoài việc không tôi ra, Phó Trạm trai cũng khá ổn. Trên giường thì chăm chỉ, xuống giường cũng có thể đưa ra ngoài gặp người khác.
Lúc mẹ tôi bệnh mà không có giường nằm, chỉ một cuộc gọi là lo xong tất cả. Công ty của ba tôi sắp sản, liền hỗ trợ, lại còn đầu tư thêm một khoản tiền.
Người xung quanh tôi ai cũng khen tốt. Nói tôi theo đuổi lâu như là rất xứng đáng. Họ đều hy vọng tôi có thể kết hôn với .
Dù rạch ròi không nổi chuyện nam nữ, trong cảm lại đầy rẫy khuyết điểm.
Nhưng có lẽ họ sẽ phải thất vọng rồi.
Bởi sau khi tôi cầu hôn, sẽ chỉ lạnh lùng đá tôi.
Còn lại một mình tôi ôm lấy khoản chia tay kếch xù mà khóc lóc thảm thiết.
Bạn thấy sao?