“Anh đưa em đi!”
Tôi mặt tái nhợt, cũng không từ chối.
Thế , khi vừa bước ra khỏi cửa, chân tôi bỗng khựng lại…
Không rõ là do rượu trong canh, hay là do bầu không khí ám muội trước đó, hoặc cũng có thể vì Lý Tuyền đã kìm nén quá lâu, hết lần này đến lần khác bị tôi từ chối, nên lần này không chỉ mất kiểm soát mà còn hưng phấn đến mức cao trào.
“Anh đợi em về…” — ta lại đổi giọng đầy cảm.
Tôi chỉ khẽ gật đầu, sau đó mở cửa bước đi.
8
Tối hôm đó, tôi nằm bên giường con , gương mặt non nớt của con bé, không sao chợp mắt .
Và lúc đó, cũng có hai kẻ khác không thể ngủ nổi — chính là Lý Tuyền và Kỷ Nhã đang quấn lấy nhau trong căn hộ cao cấp giữa trung tâm thành phố.
Tôi qua màn hình camera — Kỷ Nhã mặc một chiếc váy ren mỏng manh, ôm sát cơ thể, gõ cửa căn hộ.
Lý Tuyền giận dữ hét lên, bảo ta cút đi.
Nhưng Kỷ Nhã lại như không còn gì để mất, cởi váy ngay trước cửa, kéo tay Lý Tuyền áp lên thân thể mình.
“Lý Tuyền, chúng ta chỉ còn có nhau thôi. Ở bên em, không cần phải gồng lên gì cả. Anh và em mới thực sự giống nhau.”
“Anh thật sự… muốn đẩy em ra sao?”
Ngay giây sau, Lý Tuyền bóp cổ ta, thô bạo kéo vào nhà, lao lên như một con thú đói khát.
Tụn Tụn mơ màng hỏi: “Mẹ chưa ngủ à?”
Tôi mỉm nhẹ, đáp: “Mẹ đang xem một tập mới của Thế giới vật, xong rồi mẹ ngủ ngay.”
Sáng hôm sau, Lý Tuyền nhắn tin hỏi tôi khi nào về nhà.
Tôi lấy cớ công ty sắp xếp công tác hai tuần, đánh trống lảng.
Có lần một, sẽ có lần hai, rồi lần ba.
Sau nhiều lần “ra vào ban đêm”, cuối cùng Kỷ Nhã cũng xách vali nhỏ, ngang nhiên dọn vào căn hộ cao cấp.
Anh môi giới từng dẫn tôi đi xem nhà còn quanh co hỏi:
“Chị Trần nè nhà chị mới giúp việc trẻ trung xinh đẹp hả?”
Tôi lập tức chụp lại đoạn chat, gửi thẳng cho Lý Tuyền.
Anh ta phản hồi rất nhanh, lời lẽ rất mượt, nghe qua thì hoàn hảo lại hở đầy sơ hở:
“Anh vốn định tạo bất ngờ cho em, ai ngờ bị thằng môi giới hỏng mất kế hoạch.”
“Anh chỉ nhờ người đến sửa sang lại nhà một chút, chờ em về rồi xem có thích không.”
Cùng lúc đó, Kỷ Nhã cũng gửi cho tôi một tấm ảnh.
Trong ảnh, tay ta — với móng sơn đỏ chót — đang đặt lên ngực Lý Tuyền. Khuôn mặt ta đỏ rực đầy dục vọng, còn Lý Tuyền thì nằm ngủ say, vẻ mặt thư thái.
Nếu không phải vì hai người họ đều bị nổi mẩn đỏ li ti khắp người, cảnh tượng đó trông sẽ thật gợi cảm và đắc ý biết bao.
Kỷ Nhã rõ ràng không hề biết đến bản hợp đồng phân chia tài sản trong hôn nhân.
Cô ta hả hê nhắn tin khoe chiến tích:
“Thấy chưa? Vòng vèo thế nào, cuối cùng ấy vẫn thuộc về tôi!”
Tôi lập tức quay video lại bằng chứng.
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa lịch sự.
“Chào chị, chị là Trần Dao đúng không ạ?”
9
Người thanh niên đứng trước mặt tôi còn rất trẻ, mặc chiếc áo phông xanh bạc màu, chân đi đôi giày thể thao rẻ tiền chưa đến trăm tệ.
Tôi quan sát ta một lúc, rồi khẽ gật đầu hài lòng.
Trước đó không lâu, luật sư từng bào chữa cho bố tôi trong vụ kiện tai nạn đã gọi điện rằng vụ án tai nạn bỏ trốn có tiến triển mới — người nhà bên tai nạn muốn gặp tôi, mong đổi lấy một bản cam kết tha thứ để xin giảm án, sẵn sàng chi trả một khoản tiền đền bù cực lớn.
Luật sư : trước đây, người tai nạn là duy nhất người thừa kế trong gia đình, nên cả nhà mới dốc toàn lực để bảo vệ hắn.
Nhưng gần đây, có một người trẻ thông qua phương pháp tìm thân đã tìm ra ông trùm giàu có ấy chính là cha ruột của mình.
So với gã công tử ăn chơi trác táng, người con trai vừa tìm thấy này lại lễ phép, kiên cường và tự lập.
Có tin đồn rằng, người con mới này là kết tinh giữa ông trùm và mối đầu năm xưa.
Sai lầm cách đây 20 năm đã tạo ra bi kịch hiện tại.
Giờ đây, so sánh hai đứa con, ông trùm nghiêng hẳn về phía đứa con trai mới tìm thấy — sẵn sàng bỏ mặc kẻ ăn kia để bồi dưỡng người kế nghiệp mới.
Người chưa kịp phản ứng thì vợ ông trùm — mẹ của tên tai nạn — đã cuống cuồng.
Bà ta muốn bố tôi ký giấy bãi nại, và còn định nhờ vả các mối quan hệ để xin giảm án cho con trai mình.
Vì thế, bà ta không ngần ngại đưa ra lời đe dọa với tôi…
“Hoặc là ngoan ngoãn cầm một khoản tiền lớn rồi biến đi, hoặc là cả và gia đình hãy chuẩn bị tinh thần… mở mắt ngủ cả đời!”
Hai lựa chọn đó — tôi không chọn cái nào.
Thay vào đó, tôi đưa cho luật sư bào chữa một khoản thù lao kếch xù, nhờ ấy giúp tôi hẹn gặp người thừa kế mới của gia đình họ Đỗ.
“Chào , tôi là Trần Dao.”
“Đỗ Phong.” — ta bắt tay tôi.
“Tôi nghĩ chắc cũng biết rồi, vụ tai nạn năm đó, Đỗ Triệu đâm xe rồi bỏ trốn, khiến cha tôi bị thương nặng. Bây giờ mẹ ta dùng gia đình tôi để uy hiếp tôi, ép tôi ký vào một bản đơn tha thứ.”
Nói đến đây, mắt tôi bắt đầu hoe đỏ.
“Có lẽ chưa biết, con tôi bị suy thận giai đoạn cuối. Tôi vừa mới hiến một quả thận cho con bé. Từ sau vụ tai nạn, sức khỏe bố tôi cũng yếu hẳn đi, chỉ cần trời mưa là xương khớp lại đau âm ỉ…”
Đỗ Phong siết chặt tay đang cầm cốc cà phê.
“Vì chăm sóc cho bố, chồng tôi ngoại , còn đòi ly hôn… Tôi thật sự không thể ký vào bản đơn đó …”
“Cô không ký!” — Đỗ Phong đập mạnh cốc xuống bàn, cà phê văng cả ra thảm.
“Cô cần tôi giúp gì?”
Tôi thẳng vào mắt ta.
Ánh mắt Đỗ Phong khẽ dao . Anh ta có vẻ nóng nảy và bộc trực, trong đáy mắt lại ẩn giấu sự điềm tĩnh và từng trải — đúng chuẩn khí chất của người thừa kế thực thụ.
Phải rồi — đây mới là con trai của một ông trùm thực sự.
“Tôi muốn khiến mọi chuyện ầm ĩ lên. Nhưng đồng thời, tôi cần bảo vệ gia đình tôi. Ngoại trừ…”
“Chồng tôi.”
Sau một thoáng im lặng, ta đưa tay ra.
“Hợp tác vui vẻ.”
10
Tối hôm đó, hơn một trăm tài khoản mạng xã hội đồng loạt đăng tải một video cảm về một người mẹ hiến thận cứu con .
Một người mẹ trẻ, chỉ trong nửa năm giảm hơn 30 ký, chỉ vì muốn hiến thận cứu sống đứa con bị suy thận.
Video này dù cảm ban đầu vẫn chưa hiệu ứng mạnh mẽ.
Nhưng vấn đề là… phần bình luận lại bùng nổ.
[Tôi biết người mẹ này đấy, thật sự quá thảm. Đúng kiểu dây thừng luôn đứt ở chỗ mỏng nhất.]
Cư dân mạng vốn mê hóng hớt, lập tức lao vào hỏi chuyện.
Người bình luận đó phối hợp rất ăn ý với cộng đồng:
[Bố ấy từng bị tai nạn, người tai nạn bỏ trốn. Sau đó, mẹ của tên tai nạn còn đe dọa cả nhà ấy, ép ấy ký đơn tha thứ, nếu không thì sẽ “không có đường sống”.]
[Lúc ấy đang chăm bố trong viện, chồng lại đi ngoại . Vừa khi bố tỉnh dậy, chồng đã đòi ly hôn.]
[Tức hơn nữa là, tên chồng còn đưa nhân ra nước ngoài ăn chơi, rồi khóa luôn tài khoản chung của hai vợ chồng. Đến khi con bị chẩn đoán suy thận thì không còn tiền chữa bệnh.]
[Mọi người xem, có thảm hơn nữa không?]
Cộng đồng đang dâng trào cảm thì lại có người thốt lên kinh ngạc:
[Cái cặp đôi khốn kiếp đó chẳng phải là chồng ấy với con giáp thứ 13 sao? Giờ ả kia còn dám ra mặt huênh hoang thế này?!]
Trong video, chính là Kỷ Nhã — cái ngày đứng trước cửa nhà tôi, gào thét hống hách.
Cư dân mạng giỏi truy tìm, cộng thêm đội ngũ “đẩy sóng” chuyên nghiệp, chẳng mấy chốc đã “khui” toàn bộ quá khứ của cả hai người.
[Cặp đôi khốn này hiện đang sống ở Royal Skyline — căn hộ tám vạn tệ một mét vuông! Con thì ốm đau cần tiền chữa trị, chúng nó lại ở nhà cao cửa rộng, chẳng thèm đoái hoài! Đúng là vô lương tâm! ]
[Thôi xong rồi, nghe cả hai còn bị dính HIV! Có người chụp cảnh họ đi bệnh viện lấy thuốc ngăn chặn phơi nhiễm!]
Tối hôm đó, tôi nhận điện thoại của Lý Tuyền.
Cuộc gọi vừa kết nối, ta im lặng rất lâu.
“Trần Dao… tất cả những chuyện này… là em sắp đặt hết sao?”
Tôi bỗng bật — đến nỗi ngửa đầu, gập cả bụng, suýt không thở nổi.
“Là tôi ép và Kỷ Nhã lăn lên giường với nhau à?”
“Trần Dao, em quá đáng quá rồi… Anh đã cúi đầu, nhún nhường với em bao lâu nay, thật lòng muốn lại từ đầu với em…”
“Ai mới là người quá đáng hả?!”
Nỗi hận bị dồn nén suốt bao lâu trong lồng ngực tôi bỗng như sóng thần vỡ òa, cuối cùng cũng bứt đứt sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu tôi.
“Anh còn mặt mũi mình nhún nhường, hạ mình? Không phải chính ngoại trước sao? Không phải nhiễm cái bệnh dơ bẩn không thuốc chữa rồi mới quay về cúi đầu sao? Không phải đã thề độc rằng sẽ một lòng một dạ, nếu phản bội thì chết không yên sao?! Giờ còn mở miệng ba hoa gì nữa?! Sao không chết đi luôn cho rồi?!”
“Cô! Cô…”
Bạn thấy sao?