Ngày con tôi chẩn đoán suy thận, cũng là ngày Lý Tuyền bỏ trốn cùng người cũ.
Anh ta để lại cho tôi một đứa con đang bệnh nặng, một người cha cần phục hồi chức năng, tài khoản ngân hàng bị đóng băng, và chỉ còn chút tiền tiết kiệm ít ỏi.
Tôi cắn răng gồng gánh cả gia đình này.
Nửa năm sau, Lý Tuyền quay về. Anh ta :
“Bắt đầu từ hôm nay, sẽ một lòng một dạ với em.”
“Nếu nuốt lời, chết không yên thân!”
Vậy nên, tôi quyết định để chồng mình… chết đi.
1
Nửa năm trước.
Sau khi Lý Tuyền đề nghị ly hôn, tôi đưa con đi khám sức khỏe.
Khi bác sĩ đưa tôi tờ kết quả, ánh mắt ngoài sự thương còn xen lẫn cả trách móc.
“Cháu bị suy thận mãn tính rồi. Triệu chứng rõ ràng như , sao cha mẹ lại không phát hiện sớm?”
Tôi đờ đẫn nhận tờ chẩn đoán, ánh mắt dừng lại ở ba chữ “suy thận mãn”. Trong đầu như có tiếng sét đánh ngang tai, mọi âm thanh đều trở nên ù ù.
Trước sự chất vấn của bác sĩ, tôi chỉ biết im lặng.
Cảm giác như một lòng sông cạn khô bị bão đánh tan – tổn thương đến mức không thể khóc nổi một giọt nước mắt.
Tôi gọi lại cho Lý Tuyền, phát hiện mình đã bị chặn số.
“Chúng ta cần thời gian bình tĩnh lại. Anh sẽ sang Mỹ mở rộng thị trường quốc tế.”
Đó là câu cuối cùng ta để lại trước khi biến mất.
Giờ đây, Lý Tuyền đã quay về một tuần, chúng tôi vẫn ngủ riêng.
Tôi ngủ cùng con .
Còn ta thì ngủ trong phòng việc, trên chiếc giường đơn chật hẹp.
Không trò chuyện, không giao tiếp, thậm chí không thèm nhau.
Đối với tôi, Lý Tuyền chẳng khác gì một kẻ xa lạ đến tạm trú trong nhà.
Tối hôm đó, tôi vừa từ bệnh viện về đã lăn ra ngủ.
Nhưng lại bị đánh thức bởi cảm giác tê dại quanh eo.
“Dao Dao, nhớ em lắm…”
Anh ta áp sát tôi, người nóng rực, ánh mắt mơ màng.
Nửa năm trước, khi ta đòi ly hôn, tôi cũng từng vòng tay ôm cổ , rằng tôi nhớ .
Khi ấy vì chăm sóc cho bố tôi nằm viện dài ngày, tôi ở lại bệnh viện suốt, vợ chồng gần như ly thân, cả nửa năm chưa đụng chạm gì nhau.
Nhưng ngay giây sau đó, tôi bị ta lạnh lùng đẩy ra.
Tay tôi đập mạnh vào tủ đầu giường, phát ra một tiếng “cộp” lớn.
“Trần Dao, bố em mới đỡ chút, em đã nứng đến à? Còn biết xấu hổ không?!”
Giờ đây, hơi nóng từ tay ta đang dần trượt lên trên.
Tôi bừng tỉnh như vừa thoát khỏi ác mộng, bật dậy quát lớn:
“Anh vào đây bằng cách nào?!”
“Cút đi!”
Bị từ chối thẳng thừng, sắc mặt Lý Tuyền sầm lại. Anh ta cau mày một lúc rồi mới đi vào nhà tắm “tự giải quyết”.
2
Lát sau.
Tiếng nước trong nhà tắm ngừng lại. Lý Tuyền quấn khăn tắm, vừa lau tóc vừa bước ra.
Không thể phủ nhận, ở tuổi 30, Lý Tuyền vẫn là một người đàn ông có sức hút.
Thấy ánh mắt tôi lướt qua ta khẽ , đứng bên giường tôi.
Ánh mắt này từng là tín hiệu ngầm cho những lần vợ chồng gần gũi.
Nhưng bây giờ, ta càng đến gần, tôi lại càng lùi xa.
Cuối cùng, Lý Tuyền thở dài.
“Dao Dao, biết mà… em vẫn trách chuyện bố em.”
Một năm trước, bố tôi bị tai nạn xe, gãy xương khắp người, hôn mê phải vào ICU.
Người lái xe lúc đó vô cùng hống hách, không những bỏ trốn mà sau khi bị bắt còn ngoan cố không nhận tội. Hắn còn lớn tiếng: “Nhà tao có quan hệ, mà bắt tao đi tù thì tao sẽ khiến cả nhà mày sống không yên!”
Bác sĩ , trường hợp xấu nhất – bố tôi sẽ trở thành người thực vật.
Mẹ tôi mất sớm. Bố một tay nuôi tôi khôn lớn, cực khổ chăm tôi từng chút một.
Nhìn người cha già yếu nằm trên giường bệnh, hơi thở thoi thóp đến mức gần như không nghe thấy, tôi đã bao lần sụp đổ, thức trắng từng đêm với đôi mắt mở trừng trừng.
Lúc đó, công ty của Lý Tuyền đang trong giai đoạn gọi vốn quan trọng.
Vì phải chăm sóc cho bố tôi, chúng tôi cãi nhau suốt.
Tôi trách ta vô tâm, ta lại chê tôi không biết quan tâm ngược lại.
Suy đi tính lại, cuối cùng tôi đành giao con cho em chồng chăm, rồi xin nghỉ để một mình gồng gánh — vừa lo cho bố, vừa xử lý đám rắc rối với bên tai nạn.
Chỉ trong vài tháng, tôi như chiếc bánh bao bị hấp quá lửa – da dẻ thì vàng vọt, nổi đầy mụn, áp lực đè nặng khiến tôi tăng hơn hai mươi ký.
Chỉ cần nhớ lại khoảng thời gian đó thôi, tôi vẫn thấy như rơi vào vực sâu tăm tối.
Nửa năm sau, bố tôi tỉnh lại, công ty Lý Tuyền cũng thành công gọi vốn.
Nỗi ấm ức đè nén suốt mấy tháng trời cuối cùng cũng có chỗ trút, tôi vui mừng chia sẻ với người chồng đầu ấp tay gối:
“Lý Tuyền, bố em tỉnh rồi!”
“Trần Dao, chúng ta ly hôn đi.”
Niềm vui vừa bừng lên phút trước đã bị dập tắt ngay sau đó, biến thành sững sờ và hoảng loạn.
Tôi ngẩng đầu ta:
Tại sao?”
“Chuyện gì cũng phải có lý do sao? Suốt nửa năm nay em về nhà mấy lần? Chúng ta gặp nhau bao nhiêu? Tình cảm có sâu đến đâu cũng cạn dần như thôi. Tình hết rồi, giữ lại cái vỏ hôn nhân để gì?”
Anh ta nhíu mày, giọng điệu khó chịu.
Tôi hoảng loạn, không kiềm , cố gắng giải thích.
“Chẳng lẽ chỉ vì nửa năm qua em phải ở bệnh viện? Bố em đã tỉnh rồi, bác sĩ chỉ cần phục hồi tốt, ông sẽ trở lại như người bình thường.”
“Chờ bố em hồi phục hẳn, em sẽ không cần dành quá nhiều thời gian ở bệnh viện nữa.”
“Lý Tuyền, chúng ta…”
Còn chưa hết câu, điện thoại ta rung lên. Anh lập tức đứng dậy, đi thẳng ra cửa. Tới lúc chạm tay vào tay nắm cửa, như mới nhớ ra trong nhà vẫn còn tôi, lạnh nhạt :
“Công ty có việc, đi trước.”
“Trần Dao, em cứ bình tĩnh lại đi.”
Tối hôm đó, Lý Tuyền không quay về nữa.
Tôi ngồi thất thần trong phòng ngủ chính, quanh mới nhận ra — trong nhà đã chẳng còn một dấu vết nào của Lý Tuyền.
Ngay cả ảnh cưới, cũng bị cắt mất một nửa.
Tấm ảnh giờ chỉ còn mình tôi mặc váy cưới, lặng lẽ về phía căn nhà từng đầy ắp thương này.
Đêm đó, tôi ôm con trằn trọc mãi không ngủ .
Nhưng lại phát hiện bàn tay nhỏ của con bị phù nề nặng, sáng hôm sau, chưa kịp ăn sáng bé đã nôn mửa dữ dội.
Đưa đi bệnh viện kiểm tra, bốn chữ “Suy thận mãn tính” như từng cái tát mạnh mẽ giáng thẳng vào mặt tôi.
Cũng chính ngày hôm đó, Lý Tuyền chặn số tôi, dắt tay người cũ – ta tên là Kỷ Nhã – lên máy bay sang Mỹ.
Đến giờ, ta vẫn chắc mẩm tôi trách ta chỉ vì chuyện của bố tôi.
Ừ thì, đúng là có trách. Nhưng… không chỉ vì thế.
“Lý Tuyền, về nước rồi.”
“Thế còn Kỷ Nhã thì sao?”
3
Lý Tuyền là đàn đại học của tôi. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi thầy hướng dẫn mai mối mới nên duyên.
Khi thầy giới thiệu Lý Tuyền, ông cũng từng giải thích qua về một tin đồn từng xôn xao lúc còn ở trường.
Lý Tuyền sinh ra trong gia đình nghèo. Để lo tiền học cho , nhà đã gả em cho một gã đàn ông già trong làng để lấy tiền sính lễ.
Mãi đến khi thủ tục nhập học xong, mới hay tin – em luôn thương bị bán đi đổi lấy tiền học.
Có người nghe thấy gào thét trong điện thoại:
“Dẫm lên vai em mà đi học, khác gì ăn bánh bao tẩm máu người? Thế thì học gì nữa?!”
Nhưng tiếng gào đầu dây bên kia còn dữ dội hơn. Một người phụ nữ trung niên khóc lóc:
“Nếu con không học nữa, cả nhà sẽ uống thuốc diệt cỏ chết chung!”
Sau này, em bị chồng bạo hành, đánh đến mức phải nhập viện nhiều lần. Gia đình không thể giấu nữa, mới gọi hỏi tính sao.
Gã đàn ông kia có chút quan hệ ở địa phương, mở miệng đòi 200 triệu mới chịu buông tha.
Muốn cứu em khỏi “hang hùm miệng sói”, phải việc quần quật, kỳ nghỉ cũng không về nhà. Anh còn mượn tiền từng người trong lớp và cả giáo viên, vẫn không đủ.
Hồi đó, chính chị khóa trên – đại tiểu thư giàu có tên Kỷ Nhã – là người đã giúp ta trả nốt 150 triệu còn thiếu.
Kỷ Nhã vừa xinh đẹp, vừa có tiền, từng bao nhiêu nam sinh tôn thờ như nữ thần.
Một nữ thần lại vô duyên vô cớ bỏ tiền ra giúp một gã trai nghèo? Ai mà tin nổi.
Huống hồ gã nghèo kia lại còn… khá đẹp trai? Có khi nào là bị bao nuôi?
Sau khi trở lại trường, khắp nơi bắt đầu rộ lên tin đồn — rằng Kỷ Nhã bao nuôi Lý Tuyền, rằng ta là “chim hoàng yến” nữ thần nuôi trong lồng son, thậm chí còn có người mỉa mai ta đi “bán thân vì tiền”. Lời lẽ vô cùng cay nghiệt.
Tin đồn cứ thế lan rộng.
Tôi nhỏ hơn Lý Tuyền hai khóa. Khi tôi vào đại học, vẫn còn người chỉ trỏ bàn tán về ta.
Lúc thầy hướng dẫn giới thiệu ấy với tôi — một đàn điển trai, trầm tĩnh — tôi để ý thấy Lý Tuyền ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt trên đầu gối, mười ngón tay siết chặt.
Thầy giáo giúp giải thích:
“Trước đây có người mượn tiền Kỷ Nhã, giữa họ hoàn toàn trong sáng, không có chuyện gì mờ ám cả.”
“Lý Tuyền luôn thêm để trả nợ, số tiền đó cũng đã trả hết từ lâu rồi.”
“Bao nhiêu năm qua nó chẳng đương gì. Giờ cũng đến tuổi rồi, đây là lần đầu tiên mở miệng nhờ tôi mai mối.”
Lần đầu chúng tôi đi ăn tối cùng nhau, Lý Tuyền bối rối hỏi tôi: việc tôi đồng ý hẹn hò với , có phải là vì tôi không để tâm đến quá khứ đó?
Tôi chỉ hỏi một câu:
“Anh từng thích ấy không?”
Anh lập tức phản bác, cằm siết chặt:
“Không!”
“Cô ấy cho mượn tiền, rất biết ơn. Nhưng những lời đồn sau đó ở trường… chung, chưa từng rung vì ấy.”
“Trần Dao, ngay lần đầu tiên thấy em, đã thích em rồi…”
Lời còn chưa hết, hai tai đỏ bừng, chẳng cần thêm lời nào cũng lộ rõ tâm tư.
Tôi chưa từng ai, câu ấy khiến tim tôi mềm nhũn, ấm áp.
Sau đó, chúng tôi xác định mối quan hệ, rồi kết hôn, sinh con — mọi thứ cứ thế diễn ra tự nhiên như dòng chảy.
Suốt bao năm sống chung, tôi chưa từng gặp Kỷ Nhã ngoài đời một lần nào.
Cô ta chỉ tồn tại trong cuộc sống của chúng tôi dưới dạng… một cái tên thoáng qua.
Vì , khi biết tin Lý Tuyền dắt Kỷ Nhã bay sang Mỹ, tôi không chỉ giận dữ, tổn thương, hay đau khổ.
Tôi càng muốn biết — rốt cuộc họ bắt đầu mập mờ với nhau từ khi nào?
Lý do gì khiến Lý Tuyền sẵn sàng bỏ vợ con, bỏ lại cả công ty mà ta từng đổ biết bao tâm huyết, vừa mới gọi vốn thành công, để chạy sang nước ngoài mở cái “thị trường quốc tế” vớ vẩn nào đó?
Lại là lý do gì, khiến ta quay về một mình, cúi đầu quay lại với gia đình từng dứt áo bỏ đi?
Khi cái tên “Kỷ Nhã” bật khỏi miệng tôi, chỉ trong vài giây, tôi thấy rõ sự thay đổi trên gương mặt Lý Tuyền: từ ám muội mơ hồ, chuyển sang tức giận dữ dằn, cuối cùng lại trở thành im lặng nặng nề.
Cũng giống như suốt một tuần qua — giữa chúng tôi, không khí đặc quánh như một vùng nước chết không gợn sóng.
Chúng tôi là bố mẹ của một đứa trẻ.
Là vợ chồng hợp pháp có giấy đăng ký kết hôn.
Nhưng cũng chỉ là hai người xa lạ sống chung dưới một mái nhà.
Lý Tuyền thở dài.
“Trần Dao, đã để lại hết tiền cho em rồi.”
“Buông tha cho cũng là buông tha cho chính em. Chúng ta nên về phía trước… không?”
Bạn thấy sao?