Khi Tình Yêu Trở [...] – Chương 1

1

 

Từ sau khi tôi và Khúc Ninh vì Tần Thăng cãi nhau lớn một trận, chúng tôi vẫn đang chiến tranh lạnh.

 

Gặp lại ta là một buổi chiều tan tầm của ba tuần sau.

 

Ra khỏi công ty, tôi lập tức thấy ta đang đứng dựa vào chiếc Maybach sáng loáng đỗ dưới lầu.

 

Thấy tôi đi ra, Khúc Ninh mỉm tiến tới, “Vẫn còn tức giận? Được rồi, em có quà cho đây, chính là chiếc đồng hồ mà thích nhất.”

 

Cô ta muốn nắm tay tôi, lại bị tôi né tránh.

 

Khúc Ninh hơi khựng lại, thở dài một hơi, “Sắc mặt hơi tái, gần đây không nghỉ ngơi tốt sao? Coi như em xin lỗi , đừng suy nghĩ linh tinh nữa.”

 

Cô ta còn cho rằng tôi vì ta mà ngày đêm lo nghĩ, ăn không ngon ngủ không yên nên sức khỏe mới suy giảm như .

 

Tôi không muốn giằng co thêm với ta nữa, có những chuyện vẫn nên giải quyết nhanh chóng, nên vẫn cùng ta lên xe.

 

Trên đường đi, Khúc Ninh thường xuyên tìm đề tài chuyện với tôi, tôi câu có câu chăng trả lời, cuối cùng ta cũng yên lặng.

 

Về tới nhà, cửa vừa đóng lại, Khúc Ninh liền xoay người ôm tôi, dựa đầu lên vai tôi, “Em nhớ , chồng, em nhớ những món ăn nấu quá, …”

 

Nghĩ tới bức ảnh chụp cảnh ta và Tần Thăng ôm hôn thắm thiết, tôi chỉ cảm thấy dạ dày cuộn lên một trận buồn nôn, vội vàng đẩy ta ra.

 

Cô ta ngạc nhiên tôi một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, “Như là đủ rồi đấy. Tô Hòa, giận dỗi thêm nữa cũng có ý nghĩa gì? Lúc trước em đã rất rõ ràng, em và hắn chỉ là chơi mà thôi, cùng lắm là cho hắn một số tiền rồi đuổi hắn đi, tuyệt đối sẽ không để hắn uy hiếp địa vị của . Hiện tại mọi người đều bị nhiều áp lực đè xuống, dù nam dù nữ có mấy ai không nuôi vài nhân bên ngoài thả lỏng? Trước đây vẫn luôn hào phóng thoải mái như , em còn tưởng có thể hiểu cho em.”

 

Nghe những lời này, tôi chỉ cảm thấy cõi lòng đau đớn, “Cho nên, bây giờ tôi không thể hiểu, cảm thấy tôi đang sự đúng không?”

 

Khúc Ninh yên lặng, biểu cảm trên khuôn mặt đã trả lời cho tất cả.

 

Nhìn thấy biểu của ta, tôi chỉ thấy toàn thân rét lạnh.

 

Hóa ra, tôi chưa bao giờ hiểu ta.

 

Tôi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tới khi mở mắt ra, đáy mắt đã tĩnh lặng như một hồ nước chết, “Khúc Ninh, ly hôn đi.”

 

Khúc Ninh lập tức sầm mặt lại, “Em sẽ không đồng ý.”

 

Tôi nhạt, “Nếu không đồng ý, tôi đành phải học ra ngoài ‘thả lỏng’.”

 

Sắc mặt ta lập tức biến đổi, “Anh đừng loạn vô lý nữa!”

 

Tôi lẳng lặng ta, nụ trên môi không hề suy giảm, “Cô không ngăn tôi. Nếu không muốn trên đầu thêm chiếc nón xanh, đừng cố chấp nữa. Tranh thủ thời gian đến cục Dân chính đi, giải quyết sớm một chút sẽ tốt cho cả hai.”

 

2

 

Khúc Ninh tôi rất lâu, cuối cùng bỏ lại một câu “Em tin chỉ đang giận dỗi mà thôi, tự bình tĩnh lại đi” rồi gần như chạy trốn mà rời khỏi nhà.

 

Tôi không bật đèn, ngã người xuống sofa, lặng lẽ trần nhà tối om.

 

Sau khi yên tĩnh hồi tưởng lại mọi chuyện, tôi hầu như có thể hiểu vì sao Khúc Ninh lại có ý tưởng như .

 

Trong số những người quen của Khúc Ninh có một người luôn ca ngợi là “người vợ mẫu mực”, tấm gương của phái đẹp, năm trước đã ngoại .

 

Nghe khi chồng ta phát hiện, ta đã mang thai bảy tháng, hiển nhiên đứa trẻ không phải là của chồng ta.

 

Việc này ầm ĩ rất lớn, chính mắt tôi đã chứng kiến người đàn ông ngày thường dịu dàng nho nhã kia mang khuôn mặt hung hăng dữ tợn mắng chửi vợ và nhân.

 

Sau đó, trong lúc hỗn loạn, nhân của ta luống cuống chạy trốn lại ngã lăn xuống cầu thang mà trật chân, người phụ nữ ngày thường luôn tiếng là chiều chồng kia như phát điên mà nhào tới đánh chồng mình.

 

Đương nhiên chuyện này kết thúc bằng chứng nhận ly hôn, tại thời điểm đó, đôi vợ chồng từng ngọt ngào ân ái trở mặt thành hai kẻ thù không đội trời chung.

 

Thời gian đó chính tôi cũng bị ảnh hưởng, luôn có chút ảo não không vui.

 

Khúc Ninh nhận ra sự bất thường của tôi, sau khi biết chân tướng mọi chuyện, ta bật , thanh âm còn kèm theo sự kinh ngạc, “Không ngờ cũng sẽ lo lắng những chuyện như .”

 

Tôi nghiêm túc ta, “Chúng ta sẽ không như họ, đúng không?”

 

Cô ta vùi đầu vào ngực tôi, ý càng đậm, “Đương nhiên, em rất tin tưởng vào .”

 

, tôi cũng an tâm trở lại, nhẹ giọng , “Anh cũng .”

 

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ý của Khúc Ninh ngày đó chính là ta tin tưởng tôi sẽ không điên cuồng mất khống chế như chồng của mình, chứ không phải là chuyện ta sẽ giữ mình trong sạch, không ngoại như người phụ nữ kia.

 

Mà tôi lại ngu ngốc tự chìm đắm trong ảo tưởng nực của bản thân, chưa từng nghi ngờ ta một phút giây nào cả.

 

Cho tới khi tôi nhận tấm ảnh chụp kia.

 

Trong nháy mắt đó, tôi chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, thậm chí không hề nghĩ tới chuyện tìm hiểu xem số điện thoại gửi bức ảnh đó cho tôi là ai. Là Tần Thăng? Hay là chính Khúc Ninh?

 

Cả tâm trí tôi đều là câu hỏi, vì sao Khúc Ninh lại ra chuyện như ? Sao ta có thể ngoại chứ?

 

Tôi ôm theo những tâm tư rối bời đó, trực tiếp ngủ thiếp đi.

 

Bởi vì vừa bình phục sau một cuộc phẫu thuật, lại không ăn cơm tối, ngủ cả đêm trên sofa, hôm qua tôi bắt đầu nhức đầu và đau dạ dày.

 

Tôi mở điện thoại, theo bản năng nhấp vào số điện thoại của Khúc Ninh, ngay khi chuẩn bị ấn xuống nút gọi mới giật mình bừng tỉnh, khổ vào app đặt xe.

 

Tôi đã quyết tâm ly hôn, nhất thời vẫn không thể thoát khỏi sự khắc cốt ghi tâm mà Khúc Ninh đã in vào trong tôi, sự thật này khiến tôi có chút bi ai và mệt mỏi.

 

Sau khi tới bệnh viện, tôi lảo đảo đến đăng kí khám bệnh, trong lúc vô , khóe mắt lại xẹt qua Tần Thăng đang đỡ Khúc Ninh ra khỏi khoa Phụ sản.

 

Khúc Ninh cũng thấy tôi. Cô ta nhỏ giọng với Tần Thăng mấy câu, sau đó đi về phía tôi, “Em bị đau bụng kinh, hắn đưa em đến đây mà thôi. Em không mang thai, cho dù có cũng chỉ mang thai con của , yên tâm đi.”

 

Hiện tại tôi đang rất khó chịu, không còn sức mà để ý đến ta nữa.

 

Cô ta thấy tôi không phản ứng, cau chặt mày lại, “Tô Hòa, như thật sự rất mất mặt.”

 

Đầu mỗi lúc một đau, tôi chỉ có thể hữu khí vô lực bảo Khúc Ninh và Tần Thăng cút xa tôi một chút.

 

“Bỏ đi chị Ninh, Tô ghen tị chút thôi, chờ tới khi trở về chị phải an ủi ấy nhiều hơn đấy.” Tần Thăng đi tới ôm vai Khúc Ninh, khiêu khích tôi.

 

Khúc Ninh lạnh lùng liếc tôi một cái, quay đầu ngọt ngào với Tần Thăng, “Tôi muốn cậu đưa tôi về.”

 

Đúng lúc này đến số khám của tôi, tôi đứng dậy chuẩn bị bước vào phòng.

 

“Cậu Tô?” Bác sĩ Triệu lần trước phẫu thuật cho tôi đi tới chào hỏi, “Cậu không khỏe sao?”

 

Tôi miễn cưỡng mỉm , “Tôi phát sốt, dạ dày cũng hơi khó chịu.”

 

Khúc Ninh không ngờ tôi thật sự tới khám bệnh, khóe môi hơi giật, vẫn không lên tiếng.

 

Bác sĩ Triệu dặn dò, “Có phải chỉ lo việc không? Cậu mới phẫu thuật không lâu, phải ý nghỉ ngơi.”

 

Khúc Ninh sửng sốt, “Phẫu thuật? Tô Hòa, rốt cuộc sao ?”

 

Tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, thật sự không còn sức để ý đến ta nữa, vì ta liền quay sang hỏi bác sĩ Triệu.

 

Bác sĩ Triệu nghi hoặc ta, “Cô là?”

 

Lúc này ta vẫn đang ôm Tần Thăng, không khỏi xấu hổ mở miệng, “Tôi… Tôi là vợ ấy.”

 

Sắc mặt bác sĩ Triệu lập tức trở nên lãnh đạm, “Ba tuần trước cậu Tô phẫu thuật thủng dạ dày, là vợ cậu ấy mà không biết sao?”

 

Khuôn mặt Khúc Ninh lập tức trở nên vặn vẹo.

 

Mà tôi cũng không còn chống đỡ nữa, hai mắt tối sầm, trực tiếp ngã xuống nền đất.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...