9
Cùng hợp đồng chuyển nhượng còn có một đôi búp bê gỗ ngồi trên xích đu phủ đầy hoa tử đằng, bị Cố Diễn Trứ – vốn đang ghen – ném đi, tôi cũng chẳng bận tâm.
Dưới sự dẫn dắt của cha xứ, tôi mặc váy cưới trắng tinh, bình thản và an yên thẳng vào mắt Cố Diễn Trứ:
“Nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần, em long trọng thề–”
“Chấp nhận trở thành chồng em, từ hôm nay, dù là họa hay phúc, giàu sang hay nghèo khổ, bệnh tật hay khỏe mạnh, em đều sẽ thương và trân trọng , cho đến khi cái chết chia lìa.”
Lời vừa dứt, dưới hàng ghế có một ánh mắt hoàn toàn vụt tắt.
Trong vô số ngày âm thầm dõi theo Tô Vãn Doanh, Thẩm Dĩ Chu không ít lần tự hỏi:
Có nên cứ thế mà bắt về, ép buộc giữ bên mình không?
Làm , có thể sẽ hận , sẽ ghét , ít nhất… vẫn thuộc về .
Đặc biệt là mỗi khi thấy nở nụ rạng rỡ với Cố Diễn Trứ, lòng độc chiếm trong lại cuộn trào như sóng lớn.
Nhưng mỗi lần ký ức về dáng vẻ bất lực của khi phát bệnh vụt qua lại run rẩy bỏ xuống chiếc điện thoại đã soạn sẵn tin nhắn.
Anh biết rõ hơn ai hết, Tô Vãn Doanh ghét nhất là bị người khác thấy bộ dạng yếu ớt ấy.
Vậy mà chưa từng bài xích việc Cố Diễn Trứ ở bên lúc đó, thậm chí còn ỷ lại nép vào lòng ta.
Khi ở bên Cố Diễn Trứ, ánh mắt , nụ đều nhẹ nhõm, tự do, không vương chút bóng tối nào.
Anh không thể tước đi niềm vui ấy.
Thẩm Dĩ Chu vẫn nhớ, khi bắt đầu rung với Tô Vãn Doanh, tất cả chỉ vì mong có thể mãi ngọt ngào như thế.
Chỉ mà thôi.
Giờ đây, khi Tô Vãn Doanh đã không còn , cũng chẳng thể cho niềm vui muốn, ít nhất… đừng vỡ hạnh phúc đang có.
Cứ đi.
Anh đã tự với mình vô số lần như thế.
Chờ đến ngày kết hôn, tận mắt bước vào vòng tròn trọn vẹn của riêng mình, sẽ rút lui trong yên lặng.
Nhưng đến khi hôn lễ thật sự diễn ra, Thẩm Dĩ Chu mới hiểu thế nào là nỗi không cam lòng xé tim xé phổi.
Rõ ràng chỉ cần không mất trí nhớ, Tô Vãn Doanh đã sớm là vợ .
Rõ ràng nếu lúc mất trí nhớ có thể thoát khỏi sự thao túng của Lưu Thanh Nguyệt, có lẽ Tô Vãn Doanh vẫn sẽ chờ thêm một chút nữa…
Nghĩ tới nghĩ lui, người đáng trách nhất vẫn là chính .
Anh siết chặt đôi búp bê gỗ mà Cố Diễn Trứ đã ném đi, cuối cùng lại giống như kẻ đào ngũ, lao ra khỏi lễ đường.
Sau khi về nước, không trở về nhà họ Thẩm mà đi thẳng đến ngôi chùa trên ngọn núi nơi năm xưa mình từng rơi xuống vách đá.
Trước mặt vị trụ trì, Thẩm Dĩ Chu cúi đầu bái sâu: “Nếu con dùng quãng đời còn lại để cầu, đổi lấy một cơ hội ở kiếp sau… có thể không?”
Ánh mắt trụ trì chứa đầy từ bi, giọng bình thản: “Thí chủ, nhân tức là quả, quả tức là nhân. Người cầu kiếp sau, sao biết kiếp này… không phải là điều người đã cầu ở kiếp trước?”
Ban đầu, Thẩm Dĩ Chu không hiểu hàm ý trong câu ấy, cho đến một đêm tưởng chừng rất bình thường.
Khi đang lướt mạng, thấy video mới Tô Vãn Doanh đăng về một chó con, ánh mắt còn vương chút dịu dàng thì cơn buồn ngủ nặng trĩu bỗng ập đến.
Trong cơn mơ hồ, như một kẻ đứng ngoài, thấy một cuộc đời hoàn toàn khác.
Ở kiếp đó, cha mẹ Thẩm ép trở về nhà họ Thẩm, cũng sớm khôi phục trí nhớ và thuận lợi kết hôn với Tô Vãn Doanh.
Không lâu sau, Tô Vãn Doanh phát hiện mình mắc bệnh xơ cứng teo cơ, không coi đó là gánh nặng như hiện tại ngược lại còn mỉm sẽ cùng đối mặt.
Anh nghe thấy chính mình khi ấy với : “Chúng ta đủ nhau, sẽ không bị khổ nạn đánh bại. Dù phía trước là núi cao biển rộng, cũng sẽ cùng em vượt qua.”
Lời thì đầy thương, chỉ người đang đứng ngoài quan sát mới biết, lúc câu đó, lòng đã sớm nguội lạnh.
Lưu Thanh Nguyệt đã chết, sự tốt đẹp dành cho Tô Vãn Doanh chỉ là thực hiện trách nhiệm.
Anh cõng từng bước quỳ lạy, leo khắp những ngôi chùa khắc đầy bia đá, nắm tay chạm từng nét chữ “Sinh” trên đá, cầu mong bình an trường thọ.
Nhưng không ai biết, sau mỗi lần leo xong một ngọn núi, đều lén viết một bài vãng sinh cho Lưu Thanh Nguyệt ở chỗ kín đáo.
Anh hy vọng ấy kiếp sau sẽ không chết vì nữa, hy vọng họ có một kết cục khác.
Sau khi Tô Vãn Doanh qua đời, đốt sạch toàn bộ những bài vãng sinh viết cho Lưu Thanh Nguyệt.
Giữa ánh lửa rực trời, một giọng vang vọng, vừa trống rỗng vừa uy nghi: “Như ngươi mong muốn.”
Bạn thấy sao?