8
Cô là người con nâng niu từ nhỏ, là người thề sẽ cưới.
Trước đây chỉ cần hơi nhíu mày, đã xót xa, mà nay chính tay lại tổn thương đến thế.
Trước cổng nhà họ Thẩm, Thẩm Dĩ Chu quỳ trước mặt cha mẹ: “Ba mẹ, hãy cho con biết Vãn Doanh ở đâu, con nhất định sẽ dỗ ấy…”
“Đủ rồi!”
Mẹ Thẩm cắt ngang, đỡ lấy cánh tay , trong mắt ẩn giấu nỗi bi thương mà không hiểu.
“Vãn Doanh đã cùng con hủy hôn ngay khi con mất trí nhớ rồi! Cho dù con có dỗ thế nào, ấy cũng sẽ không quay lại!”
Giọng bà dần trầm xuống, chất chứa mỏi mệt vô tận:
“Chính vì không muốn liên lụy con, nên ấy mới khuyên chúng ta từ bỏ việc tìm bác sĩ khôi phục trí nhớ cho con, rồi tự mình chọn ra nước ngoài.”
“Liên lụy?”
Thẩm Dĩ Chu vô thức lặp lại, như bị bỏng rát.
Mẹ Thẩm nhắm mắt, hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn ra:
“Vãn Doanh không cho chúng ta cho con biết, con nên hiểu tấm lòng của ấy.
Ngay khi chúng ta tìm con, ấy đã phát hiện mình bị xơ cứng teo cơ.”
“Cô ấy cầm kết quả xét nghiệm tới xin hủy hôn, rằng con lúc này trong lòng chỉ có Lưu
Thanh Nguyệt, nên nhân lúc con không nhớ ấy, ấy rời đi để thành toàn cho hai người, không để con bị ấy liên lụy nửa đời còn lại – đó mới là lựa chọn tốt nhất.”
Trong đầu “ầm” một tiếng, như sấm sét nổ tung.
Thẩm Dĩ Chu đứng chết lặng, ánh mắt trống rỗng.
Xơ cứng teo cơ? Thành toàn?
Những từ ấy như mũi kim bọc băng, đâm sâu vào tim khiến đau đến khó thở.
Mùi khét bỏng như lan theo máu, ngấm vào tứ chi, xé toạc trái tim thành hai mảnh, đau đến mức gần như co quắp.
“Không thể nào…”
Rõ ràng Tô Vãn Doanh từng hứa sẽ bên trọn đời.
Trong cơn choáng váng, mắt tối sầm, ngã thẳng xuống bậc thềm trước biệt thự.
Khoảnh khắc ý thức biến mất, thấy ao sen nhạt màu trong sân, và mơ hồ cảm thấy… nơi đó vốn nên nở đầy hoa huỳnh quang.
Lần gặp lại Thẩm Dĩ Chu là hôm tôi đến bệnh viện lấy thuốc.
Anh gầy đi nhiều, râu mọc xanh rì, quầng mắt hằn rõ, hiển nhiên đã lâu chưa ngủ.
“Anh… sao lại tới London?” – tôi liếc về phía sau – “Không phải là đi cùng Lưu Thanh Nguyệt sao? Cô ta đâu?”
Đôi mắt Thẩm Dĩ Chu bỗng mở lớn, như vừa nghe thấy chuyện gì cực kỳ đau đớn.
“Vãn Doanh, tới… để xin lỗi em.”
Tôi vẻ mặt , rồi nghe thấy cách xưng hô quen thuộc ấy, sững lại một chút mới nhận ra.
Anh… đã khôi phục trí nhớ.
Nhưng tôi không hiểu, tại sao lại đến xin lỗi.
Theo lý mà , nên cùng Lưu Thanh Nguyệt sống cái gọi là “cuộc sống hạnh phúc” mới đúng.
Tôi chỉ im lặng vài giây, rồi khẽ lắc đầu: “Anh không cần xin lỗi em.”
“Em biết Lưu Thanh Nguyệt rất quan trọng với ,” – giọng tôi bình thản – “nên ngay từ khi quyết định thành toàn cho hai người, em chưa từng nghĩ sẽ oán hận.”
Thẩm Dĩ Chu mở miệng, chẳng lời nào, theo bản năng muốn nắm lấy cổ tay tôi:
“Vãn Doanh, em đang giận đúng không?”
“Em giận vì lúc mất trí nhớ đã chọn Lưu Thanh Nguyệt, giận vì ấy mà oan uổng, tổn thương em, nên mới cố những lời này để chọc giận , để xem khó chịu, đúng không?”
Mọi lời xin lỗi đã chuẩn bị kỹ càng đều tan biến, chỉ còn lại nỗi hoảng loạn dâng tràn.
Nhưng tay còn chưa chạm tới vạt áo tôi, đã bị một lực từ phía sau gạt ra.
“Thẩm Dĩ Chu, cậu còn dám tìm tới tận cửa.”
Giọng Cố Diễn Trứ lạnh lẽo, ánh mắt như ngâm trong băng.
Thấy trong mắt ánh lên tia nguy hiểm, tôi vội nắm lấy đầu ngón tay , ngẩng đầu mỉm như cầu hòa:
“Anh, xe chuẩn bị xong rồi đúng không? Chúng ta đi thôi.”
Tôi kéo Cố Diễn Trứ ra ngoài, lúc quay đầu lại, giọng với Thẩm Dĩ Chu mang theo vài phần bất lực:
“Thẩm Dĩ Chu, em thật sự không giận .”
“Cũng không cần lời xin lỗi của .”
“Anh và Lưu Thanh Nguyệt sống tốt với nhau, chính là cách báo đáp tốt nhất cho em.”
Tôi thật sự nghĩ như .
Kiếp trước, sau khi kết hôn tôi mới biết mình mắc bệnh xơ cứng teo cơ, Thẩm Dĩ Chu vẫn ở bên chăm sóc tôi.
Dù ban đầu có lẽ chỉ là trách nhiệm, đã thật sự đồng hành cùng tôi đến hết đời.
Kiếp này, rất nhiều lựa chọn của tôi là để trả lại ân ấy.
Đã là do mình tự chọn để thành toàn, thì tất nhiên sẽ không oán hận.
Tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại và không muốn bị quấy rầy.
Ngày tôi và Cố Diễn Trứ đám cưới, tôi nhận quà của cha mẹ Thẩm và những người thân khác, cùng một món tài sản khổng lồ từ một người giấu tên.
Đó là toàn bộ cổ phần của Thẩm Dĩ Chu trong tập đoàn Thẩm thị.
Bạn thấy sao?