6
Anh đưa tôi đi khắp các bệnh viện lớn nhỏ, chế độ ăn uống theo lời bác sĩ cân đong đến từng gram.
Ngay cả món muối đục tiên của quê nhà mà tôi chỉ vô nhắc, cũng lặn lội ra tận phố người Hoa tìm đủ măng khô và thịt muối.
Tay nghề nấu nướng của Cố Diễn Trứ là thứ thời gian rèn giũa.
Nhiều năm trước, sau tai nạn xe cướp đi cha mẹ, tôi khóc đến nỗi tự nhốt mình trong phòng, không chịu ăn uống.
Khi ấy, – vừa mới trưởng thành – lóng ngóng đeo tạp dề, cầm sách dạy nấu ăn, từng chút một học cách những món tôi thích.
Tôi ôm chặt con thỏ bông của mẹ để lại, đêm nào cũng khóc ướt gối.
Anh thì lặng lẽ thu dọn di vật của cha mẹ, vừa gánh vác sản nghiệp nhà họ Tô, vừa chắn gió che mưa cho tôi.
Vừa là , vừa như cha – một mình chống đỡ cả thế giới của tôi.
Cảm giác an toàn ở bên Cố Diễn Trứ… đã khắc sâu vào tận xương tủy.
Tôi chống cằm ra ngoài cửa sổ, thấy lũ trẻ nhà hàng xóm đang xếp hàng mấy người tuyết quàng khăn đỏ, tròn tròn ngốc nghếch, đáng đến mức khiến tôi bật .
“Anh, em cũng muốn chơi tuyết.”
Tôi trai bình thản trước mặt, ánh mắt đầy mong chờ.
Cố Diễn Trứ chưa bao giờ cấm đoán tôi, mỗi lần tôi muốn đi một mình, ánh mắt lo lắng của luôn khiến tôi chùn bước.
Vì thế tôi nhanh chóng thêm: “Hôm nay em khỏe lắm, nếu không bận… chơi người tuyết với em nhé?”
Anh đặt ly sữa xuống, đôi mắt dịu lại: “Được.”
Tôi hí hửng chạy ra cửa, bất ngờ túm cổ áo, kéo tôi về.
“Quàng khăn vào.”
Chưa kịp đáp, chiếc khăn dày đã quấn quanh cổ.
Rồi găng tay chống lạnh, ủng tuyết lót lông, bịt tai bông, cuối cùng khoác thêm chiếc áo phao dài quá gối.
Đến khi tôi bị bọc thành một “đòn bánh chưng” tròn vo, mới hài lòng xoa đầu:
“Có trai rồi thì cần gì trai nữa.”
Tôi khựng lại, cố nhẹ: “Sự quan tâm, che chở… cảm giác an toàn này, giống hệt em từng có ở bên Thẩm Dĩ Chu .”
Anh tôi, ánh mắt sâu thẳm, khóe môi lại cong nhẹ: “Có lẽ, và Thẩm Dĩ Chu… vốn chẳng khác nhau.”
Nói xong, cúi xuống cài dây mũ dưới cằm tôi, buộc thành một nút nơ xinh đẹp, như thể câu vừa rồi chỉ là lời bâng quơ.
Nhưng tôi thì chết lặng, tim như bị ai đâm nhẹ một nhát.
Anh muốn gì?
Giống Thẩm Dĩ Chu?
Giống ở chỗ một ngày nào đó cũng sẽ quên tôi, và vì người khác mà tôi tổn thương ư?
Không. Tôi lập tức gạt bỏ ý nghĩ ấy.
Cố Diễn Trứ không phải Thẩm Dĩ Chu, tuyệt đối sẽ không như .
Nhưng câu bỏ lửng của vẫn khiến tôi bứt rứt.
Người này luôn như thế, nửa chừng, bắt tôi phải đoán tới đoán lui.
Tôi cúi đầu ra sân, cầm xẻng tuyết, hậm hực bổ xuống mặt đất, như đang trút lên khuôn mặt “bí ẩn” của .
“Cạch–”
Xẻng trượt khỏi tay, rơi xuống đất kêu một tiếng nặng nề.
Tôi vừa định cúi xuống nhặt thì nhận ra cánh tay mình cứng đờ giữa không trung, không nhúc nhích nổi.
Chưa kịp gọi, cơ thể đã nhẹ bẫng, rồi bị bế ngang một cách vững vàng.
Tựa vào lồng ngực , tôi nghe rõ nhịp tim trầm ổn, từng tiếng, từng tiếng… như nhịp trống an yên.
Bệnh xơ cứng teo cơ – bác sĩ đây là căn bệnh không thể chữa khỏi, chỉ có thể dựa vào thuốc và chăm sóc để chậm tiến triển.
Cơ bắp sẽ dần mất sức, trở nên cứng đờ, teo lại, cuối cùng như bị băng tuyết đóng cứng, ngay cả hơi thở cũng trở thành xa xỉ.
Tôi nằm trên giường, Cố Diễn Trứ kéo chăn cho mình, bỗng muốn : Tại bên ngoài lạnh quá, nên mới em bị ‘đóng băng’.”
Anh cúi xuống, giọng bên tai hơi run: “Ừ, đợi trời ấm lên… em sẽ không bị đóng băng nữa.”
Lần này đến lượt tôi im lặng.
Rất lâu sau, tôi mới khẽ cất lời, giọng nghiêm túc: “Anh à, với trạng của em… không thích hợp vợ ai, càng không thích hợp người của ai.”
Tôi khéo léo từ chối thứ cảm sâu nặng mà mình không thể gánh nổi.
Nhưng Cố Diễn Trứ lại ngẩng đầu, hơi nghiêng người về phía tôi, ánh mắt chạm thẳng vào đáy mắt tôi.
Trong đó dâng lên thứ cảm nồng đậm đến mức khiến tim tôi run lên sợ hãi.
Thì ra, bấy lâu nay tôi đã luôn lơ đãng bỏ qua.
Thế đôi mày lại chậm rãi giãn ra, giọng bình thản như chỉ đang một chuyện bình thường:
“Với , nếu em chọn trai, thì sẽ chăm sóc em với thân phận người thân.
Nếu em chọn người , thì chỉ là trên nền tảng người thân ấy, thêm một phần thương của người chồng, thật ra cũng chẳng khác gì.”
Anh dừng một chút, rồi tiếp: “Chỉ là… tham lam muốn chiếm thêm một vị trí trong lòng em.”
“Vãn Doanh, đừng vội từ chối.”
Bạn thấy sao?