Khi Tình Yêu Trở [...] – Chương 3

3

Tôi cắn môi, cam chịu lặn ngụp trong làn nước đục, từng ngón tay tê dại mò mẫm trong bùn lạnh.

Nước bẩn len vào tay áo, cái lạnh buốt ngấm vào tận xương, khiến ngón tay gần như mất cảm giác.

Từ sáng đến tối, cho đến khi bố mẹ Thẩm Dĩ Chu sắp về, tôi mới lần ra chiếc nhẫn.

Tôi nắm chặt nó, từng bước tập tễnh đến trước cửa phòng , gõ nhẹ.

Anh mở cửa, tôi với ánh mắt tối tăm: “Lần này bỏ qua Sau này, tránh xa Thanh Nguyệt ra.”

Nói xong, trở tay, ném chiếc nhẫn ấy ra ngoài cửa sổ hành lang, để nó rơi vào màn đêm sâu thẳm.

“Thanh Nguyệt không thích kiểu này, tôi sẽ thiết kế lại cho ấy.”

Tôi chiếc nhẫn mà mình vất vả tìm lại biến mất trong bóng tối, khẽ cong môi.

Cũng phải thôi – một khi đã xem quá khứ là gánh nặng, thì sao chấp nhận một chiếc nhẫn mang dấu vết cũ.

Dù bố mẹ Thẩm vẫn giữ ác cảm với Lưu Thanh Nguyệt, trước sự kiên quyết của ,

Họ vẫn phải miễn cưỡng tổ chức tiệc đính hôn.

Buổi tiệc xa hoa đến mức tột cùng, khách khứa thỉnh thoảng lại đưa mắt tôi:

“Tô Vãn Doanh thật thảm, người mình cực khổ tìm về, cuối cùng lại sắp cưới người khác.”

“Hai người họ là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối. Lúc trước ai cũng nghĩ họ sẽ thành đôi, ai ngờ lại xảy ra chuyện thế này.”

“Nếu tôi là Tô Vãn Doanh, chắc chắn sẽ tát cho đôi cẩu nam nữ đó mỗi người một cái, còn tâm trạng đâu mà đi dự tiệc nữa.”

Lúc này, Lưu Thanh Nguyệt mặc váy dạ hội của thương hiệu xa xỉ hàng đầu, duyên dáng bước ra giữa sảnh tiệc.

Thẩm Dĩ Chu nắm tay ta, ánh mắt dịu dàng như muốn tràn ra ngoài.

“Các vị,” khẽ hắng giọng, giọng bớt đi vẻ hờ hững thường ngày, thay bằng sự trầm ấm và kiêu quý, “cho phép tôi trang trọng giới thiệu–”

Lời còn chưa dứt, ánh đèn trong sảnh bỗng chớp hai lần rồi tắt hẳn.

Trong bóng tối, tiếng va chạm của bàn ghế xen lẫn tiếng hét hoảng loạn, cả khán phòng lập tức rối loạn.

Tôi theo phản xạ lùi vào góc, cổ tay bất ngờ bị ai đó nắm chặt, một chiếc khăn tay nồng mùi khó chịu bịt chặt miệng mũi tôi.

Cơn choáng váng ập đến, tôi cố gắng giãy giụa. Trước khi mất ý thức, bên tai tôi chỉ còn lại tiếng hét chói tai xé toạc không khí.

Không biết bao lâu sau, giữa cơn mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng Lưu Thanh Nguyệt cố kìm nén vẫn đầy tức giận:

“Đáng chết! Ai cho các người ra tay ngay trong tiệc đính hôn?”

“Tôi chỉ bảo các người bắt cóc tôi rồi đổ tội cho Tô Vãn Doanh, ai cho các người bắt cả ta?”

“Đồ ngu! Diễn hay mấy cũng vô ích, tiền còn lại đừng hòng lấy! Các người hỏng hết kế hoạch của tôi rồi!”

Ý thức dần trở lại, tôi nhanh chóng ghép nối mọi chuyện.

Lại là trò gài bẫy của Lưu Thanh Nguyệt, lần này dường như ngoài ý muốn của ta.

Khi giãy giụa, tôi đã chạm vào bao súng ở thắt lưng đối phương – bọn này tuyệt đối không phải lũ côn đồ hạng xoàng mà ta .

Điều khiến lòng tôi trĩu xuống hơn cả là giọng tên cầm đầu nghe rất quen.

Hình như là kẻ tử địch trong thương trường mà không lâu trước đây Thẩm Dĩ Chu từng dồn đến đường cùng.

Một lúc sau, bọn bắt cóc cuối cùng cũng mở video call:

“Họ Thẩm, một bên là người thanh mai trúc mã hai mươi năm, một bên là người mất trí nhớ mới nhận định là sâu đậm. Anh sẽ cứu ai?”

Thẩm Dĩ Chu bề ngoài vẫn cố giữ bình tĩnh, khi ánh mắt rơi lên vết đỏ nơi vai Lưu Thanh Nguyệt, lập tức mất kiểm soát:

“Dám đến một sợi tóc của Thanh Nguyệt, tôi sẽ cho cả nhà họ Mạnh các người chôn theo!”

Tôi nhắm mắt, hốc mắt bất giác cay xè, nước mắt lặng lẽ trượt xuống.

Thực ra cũng chẳng có gì để trông mong, tôi sớm nên đoán câu trả lời của .

Bỗng tên cầm đầu bật to: “Anh nghĩ tôi thật sự cho quyền chọn sao?!”

Vừa dứt lời, tôi đã bị lôi tuột vào một chiếc lồng kính, bên cạnh là một cơ thể ấm áp.

Chiếc lồng đựng cả hai chúng tôi bị ném mạnh xuống biển, bọt nước tung trắng xóa.

Dưới đáy lồng buộc đá tảng, kéo chúng tôi chìm nhanh hơn.

Tôi lập tức tháo giày cao gót, dùng gót kim loại đập liên tiếp vào vách kính!

Dòng nước xiết cuốn mảnh kính sắc bén cứa rách tay chân, tôi nghiến răng lôi Lưu Thanh Nguyệt ra ngoài, cố sức bơi lên mặt nước.

Khó khăn lắm mới trồi lên, tôi gần như kiệt sức không dám dừng, lập tức đẩy ta lên một tấm ván trôi, nhẹ nhàng chạm ngón tay vào má ta:

“Cô phải sống thật tốt.”

Chỉ khi sống, chấp niệm cả đời của mới có nơi gửi gắm.

Tôi đang đẩy tấm ván về phía bờ thì cơn bệnh quái ác lại phát tác, hai tay lập tức mất cảm giác.

Cơ thể tôi yếu dần, chìm xuống vùng nước sâu.

Nhìn ánh sáng lấp lánh trên mặt biển, tôi từ từ nhắm mắt.

Thôi, cứ đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...