6
Tôi bình tĩnh lên mạng tìm kiếm:
“Thủ tục ly hôn cần những gì?”
“Ly hôn chia tài sản như thế nào?”
“Cần chuẩn bị hồ sơ gì khi nộp đơn ly hôn?”
Tôi liên hệ luật sư để soạn thảo hợp đồng ly hôn, tra cứu lịch đặt hẹn ly hôn gần nhất.
Tôi nhắm mắt lại, mệt mỏi.
Một đêm không mộng mị.
Nhưng ít nhất… tôi đã không còn mất ngủ nữa.
Đến ngày thứ năm, khi tôi vừa cầm trong tay bản thỏa thuận ly hôn, chuẩn bị liên lạc với Kỷ Tiêu…
Thì ta về nhà.
Cùng với ta, còn có ba vị khách không mời.
Giang Thạch, Ninh Ninh.
Và… Bùi Mộng.
“Chị dâu à, em thật đấy…” – Giang Thạch mở lời, giọng đầy phàn nàn – “Chị đừng có ngày nào cũng quản Tiêu như bà mẹ già không? Chơi cái game thôi mà cũng không cho, chị quá thật đấy.”
Tôi bật vì tức quá hóa buồn .
Lúc đầu, tôi còn xem Giang Thạch và Ninh Ninh là bè. Rủ họ đi chơi, giúp trông mèo, còn mang bánh quy tôi tự nướng tới tận tay cho họ.
Mãi đến sau này, tôi mới phát hiện ra: Mỗi lần tôi và Kỷ Tiêu cãi nhau, họ sẽ xuất hiện để thiên vị ta, trách móc tôi.
Thậm chí có lần còn bao che dối thay Kỷ Tiêu để qua mặt tôi.
Rồi sau lưng tôi, trong nhóm chat game nhỏ của bọn họ, còn xấu tôi không tiếc lời.
Lúc đó tôi mới hiểu: Bạn của Kỷ Tiêu, mãi mãi chỉ có thể là của ấy.
“Vậy hôm nay mấy người đến đây gì?” – tôi hỏi, giọng lạnh tanh.
“Thì tụi em đến khuyên chị thôi. Chị và Tiêu sống với nhau tốt không à? Cứ cãi vã thế này ai cũng thấy khó xử. Anh Tiêu buồn, Mộng Mộng cũng tủi thân.”
“Tiện thể tụi em cũng muốn mừng sinh nhật muộn cho Tiêu. Anh ấy còn đi mua bánh sinh nhật cho chị đấy, chị cũng nên nể mặt một chút đi.”
Sinh nhật của Kỷ Tiêu, cái bánh ta mua giờ lại biến thành “mua cho tôi”?
Họ đến “khuyên tôi”? Khuyên tôi tiếp tục nhẫn nhịn, tiếp tục bao cát cảm cho Kỷ Tiêu và osin cho cả nhóm họ chứ gì?
Trước đây mỗi lần họ tụ họp ở nhà tôi, vừa bước vào là cắm đầu vào tán gẫu, chơi game.
Bàn ăn thì ngập tràn snack với lon nước, phòng ốc bày bừa, cuối cùng người dọn dẹp… luôn là tôi.
Giờ nghĩ lại, tôi thật sự đã nhịn quá giỏi.
Tôi ngẩng lên, khinh:
“Bọn họ lén lút sau lưng tôi, còn cặp kè, ngoại , mà có tư cách gì buồn với tủi?
Còn mấy người, khó xử cái gì? Chẳng lẽ Giang Thạch cắm sừng rồi? Hay là Ninh Ninh tiểu tam?”
“Nếu thật có chuyện đó, tôi rất vui lòng nghe mấy màn cẩu huyết tiếp theo đấy.”
Gương mặt Kỷ Tiêu sầm xuống, rõ ràng là không hài lòng.
À ha, thì ra cũng biết giận khi người khác mình, lúc xỉa xói, xấu tôi, sao lại vui vẻ như ?
Trái tim tôi, dù đã quá thất vọng, vẫn không tránh cơn đau nhói.
Thì ra lấy chồng rồi… tôi vẫn hoàn toàn đơn.
“Chị có thể bớt kiểu con thích đấu đá không? Ai chị cũng gầm gừ cắn xé à?”
“Mộng Mộng chỉ chơi vài ván game với Tiêu thôi mà, cần gì phải nhảy dựng lên như mụ điên thế?”
“Nếu họ muốn đến với nhau thì họ đến từ lâu rồi, mắc gì tới chị?”
“Đàn ông là phải hấp dẫn thì họ mới ở lại, không phải ép buộc mà đâu.”
“Chị thấy đó, em chưa bao giờ quản Giang Thạch. Ảnh thích chơi game, em liền chơi cùng với ảnh.” — Ninh Ninh ngả đầu vào vai Giang Thạch, liếc tôi một cái đầy coi thường, rồi khẽ hừ một tiếng đầy ẩn ý.
Ồ, mũ chụp khéo ghê.
Rốt cuộc ai mới là kẻ đang ganh đua đây?
Cả hội ôm nhau thì đúng là đáng sợ thật.
Nhưng nếu đã thế, tôi muốn xem lúc lợi ích đụng nhau, họ sẽ “chó cắn chó” ra sao.
“Nghe giọng chắc em cũng không ngại trai mình chơi game với con chứ?”
“Vậy chắc em cũng không ngại chuyện hồi sinh nhật tháng Tư vừa rồi, khi tụi em đến nhà tôi ăn tối, em kêu mệt nên vào phòng khách ngủ…
Nửa tiếng sau, Giang Thạch rời khỏi phòng và ngồi chơi game “Overcooked” với thân Mộng Mộng của em?”
“À đúng rồi, tôi còn nhớ lúc đó hai người ngồi sát nhau trên ghế sofa. Bạn thân của em còn kể cho trai em nghe chuyện em từng mang thai và thai vì một đàn thời đại học, đúng không?”
“Giang Thạch còn em không phải người ta muốn cưới, ta chỉ vui chơi qua đường. Muốn cưới thì phải là người như Trịnh Mộng, sạch sẽ, trong sáng hơn.”
Thật ra, chuyện này tôi từng bóng gió nhắc cho Ninh Ninh.
Nhưng ta luôn tìm cách lảng tránh.
À ha, vì sao ư?
Vì ta là thân của Trịnh Mộng.
“Cái gì?!” – Giọng Ninh Ninh lập tức trở nên chát chúa, cao vút lên.
“Trịnh Mộng, chuyện đó… là thật à?” Cô ta chỉ thẳng vào mặt Mộng Mộng, gằn từng chữ.
“Không phải đâu Ninh Ninh, chị ta vu oan cho em đó!” – Trịnh Mộng lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương, đôi mắt ngấn nước.
“Vu oan? Ngoài em ra thì còn ai biết chuyện này?” “Em hèn đến mức đó sao? Phải bám lấy trai của tao chơi game cho bằng ?
Còn xấu tao sau lưng? Tao giúp em bao nhiêu mà em đối xử với tao thế này?”
“Đúng là thứ… khốn nạn!” – Ninh Ninh gào lên, mất kiểm soát, lao vào mắng xối xả Trịnh Mộng.
Cả nhóm náo loạn như cái chợ. Còn tôi? Đứng một bên, thản nhiên , thấy… buồn .
Bạn thấy sao?