Khi Tình Yêu Trở [...] – Chương 5

Nhưng họ không ngờ rằng… đây thực ra là một buổi họp báo để sáng tỏ chân tướng.

Trên màn hình lớn của hội trường, tôi chiếu lên bằng chứng mà mình đã thu thập .

Tất cả đều chứng minh tài khoản WeChat giả mạo đó không phải của tôi.

Bằng chứng rành rành, không thể chối cãi.

Nhưng vẫn có người đặt câu hỏi:

“Làm sao chứng minh rằng tài khoản này không phải do chính lập ra?”

Tôi không trả lời ngay.

Thay vào đó, tôi đưa mắt về phía dưới khán đài, nơi có sự xuất hiện của Hạ Châu và Tô Tình.

Lúc này, có lẽ Tô Tình vẫn chưa nhận ra rằng ta sắp gặp phải chuyện gì.

Có lẽ ta vẫn nghĩ mình rất thông minh, cho rằng mình đã quá kín kẽ, rằng dùng một tài khoản không xác thực danh tính thì sẽ không ai có thể chứng minh là ta đứng sau.

Nhưng công nghệ hiện nay đã phát triển đến mức nào chứ?

Lần theo địa chỉ IP để truy ra kẻ đứng sau là chuyện quá dễ dàng.

Huống chi, cảnh sát tham gia vào thì chuyện này lại càng đơn giản hơn.

Tôi liếc ta, thấy ánh mắt khinh thường của ta, khóe môi tôi chậm rãi cong lên.

Từ khoảnh khắc này, tất cả sự mềm lòng của tôi đối với ta… hoàn toàn biến mất.

Tôi đứng trên sân khấu, cất giọng dứt khoát:

“Sự thật sẽ do cảnh sát của chúng ta công bố.”

Vừa dứt lời, ngay lập tức, cảnh sát tiến lên sân khấu.

Trong khoảnh khắc đó, hội trường ồn ào hẳn lên.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, một nhóm cảnh sát đã tiến đến và khống chế Tô Tình.

Cô ta hoảng loạn vùng vẫy, ra sức phủ nhận:

“Không phải tôi! Không phải tôi! Các người bắt nhầm người rồi!”

Ngay cả Hạ Châu cũng vội vàng bước lên chắn trước mặt ta, lên tiếng bảo vệ:

“Các có nhầm lẫn gì không? Không thể nào là ấy chuyện này!”

Khoảnh khắc đó, tôi chẳng có chút cảm nào.

Thậm chí, tôi còn cảm thấy buồn .

Tôi và Hạ Châu đã lớn lên bên nhau từ nhỏ.

Nhưng đến khi xảy ra chuyện, ấy không tin tôi.

Vậy mà với một người chỉ mới quen mấy tháng, ấy lại có thể chắc chắn mà ra một câu như thế.

Thật châm biếm.

Nhưng sự thật luôn chiến thắng.

Cảnh sát lên sân khấu, công bố toàn bộ quá trình điều tra.

Sau đó, họ đưa ra bằng chứng quan trọng nhất:

Tài khoản WeChat giả mạo kia đăng ký bằng số điện thoại của… TÔ TÌNH.

Toàn trường xôn xao.

Trong giây phút đó, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào ta.

Mặt ta trắng bệch.

Trước sự chứng minh của pháp luật, dư luận, và bằng chứng không thể chối cãi, cuối cùng Tô Tình cũng cúi đầu thừa nhận mọi tội lỗi của mình.

Cô ta đã bịa đặt, tạo tài khoản giả, hủy hoại danh dự của tôi, thậm chí còn cố gieo rắc tin đồn sai lệch về gia đình tôi.

Với những hành cố ý vu khống và phạm danh dự, ta không chỉ bị trường học đuổi học, mà còn bị cảnh sát lập hồ sơ, để lại vết nhơ không thể xóa bỏ trong lý lịch.

8

Sau khi mọi chuyện giải quyết, rất nhiều người đến xin lỗi tôi. Tôi chỉ mỉm cho qua và tha thứ.

Mối quan hệ giữa tôi và Trần Sâm sau chuyện này tiến triển vượt bậc. Trong thời gian tôi ở trường và ấy đi , ngày nào chúng tôi cũng dành thời gian gọi điện cho nhau, kể về những chuyện xảy ra trong ngày.

Tin nhắn trên WeChat cũng chưa bao giờ bị ngắt quãng một ngày nào.

Đến kỳ nghỉ đông, tôi trở về nhà. Tôi và Trần Sâm thường xuyên gặp nhau, cùng nhau đi chơi.

Một hôm, tôi mang theo một bó hoa ly trở về, mẹ tôi đột nhiên hỏi: “Con và Trần Sâm đang hẹn hò phải không?”

Tôi : “Không có.”

Mẹ tôi có chút thất vọng: “Ôi, mà mẹ còn mừng hụt.”

Tôi không gì thêm. Nhưng bà lại tiếp tục: “Túc Túc, con có nhận ra không? Dạo này con vui vẻ hơn rất nhiều, mỗi ngày đều rạng rỡ ra ngoài, rồi lại vui vẻ trở về.”

9

Tôi thực sự đã vui vẻ hơn rất nhiều. Mỗi ngày tôi đều mong đợi gặp Trần Sâm.

Đêm Giáng sinh, Trần Sâm phải tăng ca, đã trước với tôi, tôi vẫn không kìm mà đến bệnh viện tìm . Tôi luôn có cảm giác rằng Giáng sinh năm nay, chúng tôi nên ở bên nhau.

Tôi mua một chiếc bánh kem nhỏ, khi đến bệnh viện, tôi lại thấy Trần Sâm và một khác.

Họ đứng dưới ánh đèn sáng trắng nơi hành lang bệnh viện.

Không biết có phải vì cảnh tượng này quá quen thuộc hay không, mà tay tôi run lên, suýt đánh rơi chiếc bánh.

ấy cầm một quả táo, không biết gì với Trần Sâm, rồi đột nhiên nhón chân lên.

Theo phản xạ, tôi quay lưng bỏ đi, không dám tiếp, chỉ muốn chạy trốn.

Nhưng giây tiếp theo, một bàn tay nắm lấy tôi.

Trần Sâm đã đuổi theo, nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào lòng theo một tư thế nửa ôm. Sau đó, quay đầu kia, : “Cậu thấy chưa? Tôi không dối, tôi thực sự có . Táo của cậu, tôi không thể nhận. Tôi chỉ có thể ăn táo ấy tặng.”

Nhưng tôi đâu có mua táo.

Sau khi rời đi, tôi giơ chiếc bánh kem trong tay lên, trêu chọc: “Có phải thất vọng lắm không? Em không chuẩn bị táo.”

Trần Sâm khẽ , quay người vào phòng việc. Khi trở ra, trong tay là hai quả táo đỏ căng mọng.

“Anh đã chuẩn bị rồi. Ban đầu định tan sẽ mang đến nhà em, không ngờ em lại đến bệnh viện trước.”

Anh tôi, ánh mắt sâu thẳm: “Em đến, rất vui.”

Mặt tôi bất giác nóng lên, lảng tránh ánh mắt : “Không ai ăn bánh kem cùng em, nếu không em cũng chẳng đến đây.”

Anh khẽ đáp: “Anh ăn với em.”

Hai người chia nhau ăn hết chiếc bánh kem nhỏ, rồi tôi không rời đi mà đợi Trần Sâm tan .

Chúng tôi cùng đến công viên Geek. Tối nay có một buổi trình diễn pháo hoa hoành tráng, Trần Sâm mua cho tôi một chiếc bờm tai thỏ phát sáng đội trên đầu.

Mười hai giờ đêm, pháo hoa bắt đầu.

Chúng tôi đứng ở hàng sau. Khi chùm pháo hoa đầu tiên bay lên bầu trời và bùng nổ rực rỡ, Trần Sâm lặng lẽ nắm lấy tay tôi.

Tôi không rút ra.

Chúng tôi hiểu ý nhau, không ai đối phương, chỉ chuyên ngắm bầu trời đầy pháo hoa lộng lẫy.

Giống như trái tim tôi lúc này, cũng đang rực rỡ bung nở.

Pháo hoa kéo dài suốt bốn mươi phút.

Ngay trước khi chùm pháo hoa cuối cùng bắn lên, Trần Sâm đột nhiên đứng trước mặt tôi.

Anh tôi và : “Tần Túc, nhé.”

Tôi , trên bầu trời là những tia pháo hoa lộng lẫy, trong mắt tôi lúc này, chỉ có hình bóng Trần Sâm.

Tôi gật đầu.

Trần Sâm ôm tôi vào lòng.

Giây phút ôm lấy ấy, tôi cảm thấy mình thật sự hạnh phúc.

Một giờ sáng, Trần Sâm đưa tôi về nhà. Dưới ánh đèn đường của khu chung cư, chúng tôi đã hôn nhau.

Chỉ đến khi tách ra, vẫn còn quyến luyến không nỡ rời đi.

Cuối cùng, tôi là người lời tạm biệt trước.

Ngày mai Trần Sâm còn phải đi , tôi không muốn thức khuya quá, sẽ rất mệt.

Chia tay xong, khi tôi chuẩn bị bước vào thang máy, có người gọi tên tôi.

“Tần Túc.”

Là giọng của Hạ Châu.

Một giọng mà tôi đã quá quen thuộc.

Chỉ là lần này, tôi không còn cảm gì nhiều, thậm chí còn chậm chạp nhận ra rằng đã rất lâu rồi tôi không còn nghĩ đến ấy.

Tôi quay đầu, có chút ngạc nhiên.

Hạ Châu trông vô cùng tiều tụy. Anh ấy tôi, trong mắt chất chứa điều gì đó không thành lời.

“Em… và ta… hai người…”

Anh ấy rất khó khăn mở lời, cuối cùng vẫn không thể trọn câu.

Tôi biết ấy muốn hỏi gì, liền đáp: “Ừ, đúng . Bọn em đang nhau.”

Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy cảm của Hạ Châu vỡ vụn.

Anh ấy đột nhiên vươn tay, siết chặt cánh tay tôi, hỏi: “Tần Túc, em không còn thích nữa sao?”

Tôi khẽ gật đầu: “Không còn thích nữa.”

Không để ý đến phản ứng của ấy, tôi bước vào thang máy.

Đêm đó, tôi ngủ rất ngon, trong mơ toàn là hình ảnh của Trần Sâm.

Sau này, tôi không còn gặp lại Hạ Châu nữa.

Mỗi ngày, tôi đều chìm đắm trong với Trần Sâm.

Năm nay, Giáng sinh và Tết Dương lịch chỉ cách nhau vài ngày.

Chiều ngày cuối năm, mẹ tôi bảo rằng Hạ Châu đã về nhà.

Tôi chỉ ừ một tiếng, không có phản ứng gì đặc biệt.

Lúc đó, tôi nhận cuộc gọi của Trần Sâm, liền chạy vào phòng trò chuyện với .

Khi bước ra, tôi thấy Hạ Châu.

Anh ấy còn tiều tụy hơn lần trước.

Anh ấy cầm một chiếc bánh kem nhỏ, : “Mẹ bảo em thích ăn bánh kem, nên đã tự tay cho em, nhờ mang đến.”

Tôi nhận lấy, : “Giúp em cảm ơn dì Hạ.”

Hạ Châu tôi, dường như muốn gì đó, chưa kịp mở miệng thì mẹ tôi đã kéo ấy vào bếp: “Hạ Châu, đến đây thử món chân gà hầm của dì xem có ngon không.”

Hạ Châu không còn cách nào khác, đành phải thử.

Mẹ tôi còn gói một phần to bảo ấy mang về cho ba mẹ mình.

Sau khi ấy rời đi, mẹ tôi quay sang tôi, bảo: “Con đừng lạnh lùng với Hạ Châu như . Hai đứa tuy không có duyên người , dù sao cũng là thanh mai trúc mã. Không người thì cũng nên là tốt.”

Nhưng ngay cả với tư cách một người , ấy cũng không xứng.

Sau bữa tối, cả nhà quây quần xem chương trình đón giao thừa. Tôi cầm điện thoại, nhắn tin với Trần Sâm không ngừng.

Mẹ tôi bật trêu chọc: “Nhìn con kìa, chuyện với trai mà đến không khép miệng lại .”

Ba tôi cũng , : “Ba đã bảo mà, Trần Sâm và con có duyên. Năm con mười tám tuổi, cậu ấy đã muốn theo đuổi con rồi. Còn nhờ ba xin số liên lạc của con nữa.”

Tôi giật mình: “Thật sao? Sao con chẳng nhớ gì cả?”

Ba tôi : “Thì lúc đó mắt con chỉ mỗi Hạ Châu thôi. Ba có dò hỏi con xem có muốn kết với cậu ấy không, con bảo không muốn, thế là ba không gì với con nữa.”

Vậy nên, câu của Trần Sâm ngày trước—“Tần Túc, đã gặp em rồi”—hóa ra là thật.

Tôi còn đang sững sờ vì không có chút ký ức nào về chuyện này thì mẹ tôi đột nhiên bảo: “Ngoài trời có tuyết rơi kìa.”

Tôi chạy ra ban công kéo rèm cửa ra.

Bên ngoài trời quả nhiên đã bắt đầu đổ tuyết.

Những bông tuyết trắng xóa rơi lả tả, phủ lên cảnh vật một lớp áo mềm mại.

Cùng lúc đó, điện thoại tôi rung lên.

Là tin nhắn của Trần Sâm.

“Tuyết rơi rồi, muốn gặp em.”

Tôi ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy một chiếc xe quen thuộc đang đỗ trước cổng khu chung cư.

Tôi hét lên một tiếng vui sướng, quay đầu chạy ra cửa.

Ba tôi vừa nhắc tôi mặc áo ấm vào, vừa lắc đầu : “Con lớn rồi, chẳng giữ nữa.”

Tôi vội vã khoác áo, mở cửa chạy ra ngoài.

Nhưng ngay khi đến thang máy, tôi đụng phải Hạ Châu đang đi lên.

Tôi đang rất vội nên không định dừng lại, ấy lại nắm lấy tay tôi.

“Tần Túc, chúng ta chuyện đi.”

Tôi muốn gặp Trần Sâm, nên từ chối: “Lần sau đi.”

Anh ấy bỗng hỏi: “Em đang đi gặp ta sao?”

Rồi không chờ tôi trả lời, ấy tôi, giọng đầy nặng nề:

“Tần Túc, chia tay ta đi, không?”

Tôi sững sờ, ấy đầy kinh ngạc.

Những lời tiếp theo của Hạ Châu khiến tôi còn sốc hơn.

“Tần Túc, thích em. Anh thật sự thích em.”

Như thể sợ tôi không tin, ấy siết chặt tay tôi, ánh mắt tràn đầy cảm :

“Em phải tin , thực sự thích em. Anh đã suy nghĩ rất nhiều mới hiểu lòng mình. Trước đây là do ngu ngốc, tưởng rằng mình thích Tô Tình, còn tổn thương em… Nhưng khoảng thời gian vừa qua, đã rất đau khổ. Nhất là hôm đó, khi thấy em và ta bên nhau, mỗi ngày đều ăn không ngon, ngủ không yên.”

“Tần Túc, em chia tay ta đi, không? Anh sẽ bù đắp cho em, sẽ đối xử tốt với em.”

Tôi rút tay mình ra khỏi tay ấy.

Câu “Anh thích em” này, nếu là trước đây, chắc chắn sẽ khiến tôi vui sướng đến mức phát điên.

Nhưng bây giờ, tôi chẳng có chút cảm giác nào cả.

Tôi bình thản ấy, : “Nhưng em đã không còn thích nữa.”

Hạ Châu sững sờ, không dám tin: “Em đang lừa đúng không? Em thích lâu như , sao có thể không thích là không thích?”

Có lẽ ấy đã quên những tổn thương mà ấy từng ra cho tôi.

Còn tôi, cũng không muốn nhắc lại nữa.

Hóa ra, không thích một người thực sự có thể nhẹ nhàng đến .

Tôi chỉ với ấy một câu:

“Xin lỗi, trai em vẫn đang đợi em.”

10

Dưới ánh đèn đường trong khu chung cư, Trần Sâm mặc một chiếc áo dạ đen dài đến đầu gối.

Những bông tuyết rơi xuống vai và tóc ấy, khiến ấy trông giống như nam chính bước ra từ một bộ phim lãng mạn Hàn Quốc.

Nghe thấy tiếng bước chân, ấy quay đầu lại, dang tay chờ tôi.

Tôi lao vào lòng ấy.

Anh ấy ôm tôi thật chặt.

Tôi ngẩng đầu, : “Anh chờ lâu lắm rồi đúng không?”

Anh ấy cúi xuống, ánh mắt dịu dàng đến mức khiến người ta tan chảy.

“Không lâu.”

Tôi mỉm tinh nghịch: “Ý em là, từ năm mười tám tuổi đến năm hai mươi ba tuổi.”

Trần Sâm cũng , trả lời bằng giọng trầm ấm:

“Chờ rồi thì không còn thấy lâu nữa.”

(hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...