Khi Tình Yêu Trở [...] – Chương 4

12.

Thời gian “suy nghĩ lại” kết thúc.

Đúng giờ, tôi có mặt tại cục dân chính.

Phương Hoài cũng theo sau ngay sau đó.

“Dạo này Rượu Rượu thế nào?”

Thấy tôi mặt lạnh không đáp, ta im lặng ngay lập tức.

Việc ký giấy, nhận chứng nhận ly hôn diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Khoảnh khắc cầm tờ giấy ly hôn trong tay, Phương Hoài thoáng thất thần.

Đột nhiên, ta thấp giọng một câu:

“Xin lỗi.”

Lời xin lỗi muộn màng này, thật sự dư thừa.

Tôi coi ta như không khí, tự mình đứng dậy, rời khỏi đó.

Thấy tôi bình thản, không chút đau buồn vì cuộc hôn nhân này kết thúc, ta dường như có chút thất vọng.

Không nhịn , Phương Hoài lên tiếng:

“Tiểu Ải, em và Lý Tưởng… có gì với nhau không?”

Tôi liếc ta một cái.

Nhớ đến những lời đồn đại gần đây trong trường.

Lý Tưởng sắp tốt nghiệp, cậu ta dồn toàn bộ thời gian vào sửa luận văn và chuẩn bị bảo vệ.

Còn tôi, cũng đã gần đến thời điểm xét duyệt chức danh giáo sư.

Rượu Rượu ở nhà bố mẹ tôi rất ngoan.

Căn nhà đã bán, tôi vẫn chưa tìm chỗ ở phù hợp.

Thế nên, tôi cũng dọn về ký túc xá giảng viên.

Vì luận văn và dự án, Lý Tưởng thường xuyên ghé qua khu nhà của tôi.

Lâu dần, bị người có ý chụp ảnh rồi đăng lên diễn đàn trường.

Bài đăng cứ thế ngày một nhiều hơn.

Tin đồn lan truyền khắp nơi.

Viện trưởng tìm tôi, khéo léo nhắc nhở:

“Tiểu Ải, là giảng viên, quan trọng nhất là phải giữ khoảng cách với sinh viên.”

Đây có lẽ là chiêu trò quen thuộc của kẻ có lỗi.

Không muốn thừa nhận chuyện mình ngoại , lại tìm cách đổ vấy lên đối phương.

Cứ như thể, cuộc đời tôi chỉ có ý nghĩa khi xoay quanh đàn ông .

Tôi chẳng thèm quan tâm.

Một người đã quên mất lý tưởng ban đầu của mình, không đáng để tôi lãng phí thời gian.

Huống hồ, luận văn của Lý Tưởng đã sửa xong từ lâu.

Ai mới là kẻ săn mồi, ai mới là con chim đang rình rập?

Vẫn chưa biết đâu.

13.

Đến mùa tốt nghiệp.

Lý Tưởng là người cuối cùng bước lên bảo vệ luận văn.

Phương Hoài lại đột nhiên trở nên vô cùng khắt khe với cậu ta.

Đến mức viện trưởng cũng không nhịn mà lên tiếng:

“Phương Hoài, luận văn và thành quả nghiên cứu của Lý Tưởng đều rất rõ ràng, đồ thị, mô hình đều rất tốt.”

“Anh lấy lý do gì để khó cậu ấy?”

Dĩ nhiên, Phương Hoài không thể rõ nguyên nhân với viện trưởng.

Bởi ngay đêm trước buổi bảo vệ, Hứa Khinh An vẫn còn tìm Lý Tưởng.

Cô ta đủ lời ngon ngọt, muốn cậu ấy nhường lại bài báo khoa học để ta thuận lợi bảo lưu tiến sĩ.

Nhưng ngay khoảnh khắc nhận email tôi gửi, Lý Tưởng đã đưa ra quyết định.

Cậu ta muốn công khai vạch trần đôi cẩu nam nữ này.

Dựa vào công sức của người khác để leo lên cao là điều không thể chấp nhận .

Lý Tưởng không vội trả lời câu hỏi của Phương Hoài.

Cậu ta lật đến trang Lời cảm ơn.

Một đường dẫn nhỏ hiện lên trên màn hình.

Cậu ta bấm vào.

Trên đó là một bản PPT về vụ giảng viên đại học ngoại với nghiên cứu sinh…

Thời gian, địa điểm.

Ảnh chụp, video.

Mọi thứ đều có đủ.

Dưới khán đài, Hứa Khinh An ngồi không yên.

Cô ta bật dậy, lớn tiếng:

“Lý Tưởng, đây là quyền riêng tư của tôi, cậu không sợ tôi kiện cậu sao?”

Lý Tưởng đứng trên bục, ánh mắt lạnh lùng:

“Hứa Khinh An, tôi từng thực lòng thích . Mọi hành của và thầy Phương, tôi đều biết cả.”

“Suốt một năm trời, tôi chọn nhắm mắt ngơ vì .”

“Nhưng xem, Thẩm đã gì có lỗi với chưa?”

“Cô lại muốn dựng chuyện bôi nhọ tôi và ấy.”

“Hôm nay tôi chỉ lấy lại luận văn của mình và trả lại danh dự cho ấy mà thôi.”

Phương Hoài đứng bật dậy, định lao lên bục Lý Tưởng.

Vừa lao lên, vừa lắp bắp phân bua:

“Là Hứa Khinh An dụ dỗ tôi!”

“Viện trưởng, ông phải tin tôi!”

“Tôi và Thẩm Ải là vợ chồng từ thuở thiếu niên, tôi không thể chuyện có lỗi với ấy !”

Viện trưởng Phương Hoài đầy thất vọng.

Cuối cùng, Phương Hoài bị bảo vệ kéo ra ngoài.

“Thẩm Ải, chúng ta từng là vợ chồng, tại sao không thể kết thúc êm đẹp?”

Tôi lạnh, nghe ta sủa bậy.

Mười hai năm hôn nhân với Phương Hoài.

Từng là cặp vợ chồng nghiên cứu khiến bao người trong trường ngưỡng mộ.

Nhưng từ khi ta đạt thành tựu, trong mắt ta dần không còn tôi nữa.

Không sinh con, ta trách tôi không hiểu mong muốn cha của ta.

Sinh con rồi, ta lại chê tôi không còn chung bước với tương lai của ta.

Trong mắt ta, tôi chỉ nên ở nhà, một người phụ nữ quanh quẩn với bếp núc, chồng con.

Trước đây, tôi từng nghĩ, dù có ở nhà, thì Phương Hoài vẫn sẽ là cái cây che mưa chắn gió cho tôi.

Nhưng giờ tôi mới hiểu ra.

Thứ duy nhất giúp tôi trở nên độc lập, chỉ có thể là chính tôi.

Đàn ông sẽ không mãi mãi.

Nhưng có thể chính mình.

Hứa Khinh An theo bóng Phương Hoài bị kéo ra ngoài.

Cô ta ngã phịch xuống ghế, lẩm bẩm:

“Rõ ràng là thầy Phương … chỉ cần hủy hoại danh tiếng của một giảng viên, là có thể hỏng sự thăng tiến của ta.”

“Rõ ràng chúng ta đã bàn bạc kỹ rồi.”

“Tại sao lại không giống như đã tính toán?”

Tôi bình thản ta:

“Lúc trước tôi đã cảnh báo rồi. Tập trung viết luận văn, đừng giở trò sau lưng tôi.”

Hứa Khinh An đột nhiên bật dậy, lao về phía tôi:

“Cô và Lý Tưởng cố ý đúng không? Cố ý để tôi và thầy Phương hiểu lầm rằng hai người có quan hệ, đúng không?”

Tôi tránh sang một bên.

Viện trưởng bất lực xoa trán.

Hai nhân viên bảo vệ khác bước vào.

Hứa Khinh An cũng bị kéo ra ngoài.

Tôi quay sang Lý Tưởng.

Cậu ta dường như không bị ảnh hưởng bởi màn kịch vừa rồi, bình tĩnh đọc nốt phần cuối của Lời cảm ơn.

“Tôi muốn trở thành người như thế nào? Tôi vẫn luôn tự hỏi bản thân.”

“Cô Thẩm với tôi rằng, tôi có thể trở thành bất cứ ai mà tôi mong muốn.”

14.

Dù chỉ là một màn kịch trong buổi bảo vệ luận văn.

Nhưng nó vẫn ảnh hưởng đến kết quả xét chọn sinh viên xuất sắc của Lý Tưởng.

Dẫu , điều đó không ngăn cản cậu ta trở thành một người ưu tú.

Lần tiếp theo gặp lại Lý Tưởng, cậu ấy đã là nghiên cứu sinh tiến sĩ ở trường đại học bên cạnh.

“Cô Thẩm, cảm ơn vì lá thư giới thiệu.”

Cậu ta đưa cho tôi một ly cà phê.

Nhìn chàng sinh viên đã theo tôi từ thời đại học.

Tôi bật sảng khoái.

Gió xuân tháng Ba thổi nhẹ qua.

Mang theo không chỉ là những cánh liễu rơi.

Mà còn là một khởi đầu mới.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...