Tôi ngắt lời ta:
“Anh đến thời gian công bố kết quả nghiên cứu, nếu tôi chính thức báo cáo những bằng chứng này lên trường, có còn giữ chức danh giáo sư không?”
Phương Hoài trừng mắt tôi, đầy kinh ngạc.
Có lẽ ta cũng không ngờ rằng tôi lại có thể bình tĩnh đe dọa ta như .
Những thứ thuộc về tôi, thuộc về Rượu Rượu.
Dù chỉ một xu, tôi cũng không nhượng bộ.
Không biết là vì cảm giác áy náy với con , hay vì lo ngại cho sự nghiệp của mình.
Phương Hoài vốn là người biết tiến thoái, luôn giữ thể diện.
Cuối cùng, ta cắn răng ký vào thỏa thuận ly hôn.
Sau khi Phương Hoài rời đi.
Tôi đi quanh căn nhà, từng góc một.
Nơi này, từ một căn hộ thô sơ, dần trở thành tổ ấm như bây giờ.
Tất cả đều do một tay tôi vun vén.
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi.
Từ niềm vui hân hoan ban đầu, đến sự thất vọng tràn trề.
Con đường hôn nhân này, thật sự quá khó đi.
Tôi bấm gọi cho bên môi giới.
“Tiểu Đường, giúp tôi rao bán căn nhà này nhé.”
8.
Trở lại trường, ngay trước cửa văn phòng, tôi bắt gặp Hứa Khinh An.
Cô ta vẫn giữ vẻ ngoài mong manh yếu đuối như trước, rụt rè cất giọng:
“Cô Thẩm, nếu có chỗ nào tôi chưa tốt, cứ thẳng với tôi.”
“Tôi có thể sửa.”
“Nhưng bài báo khoa học đó sẽ ảnh hưởng đến việc xét học bổng cũng như cơ hội tiến cử nghiên cứu sinh tiến sĩ của tôi.”
“Tôi đã dành gần một năm trời để hoàn thành bài báo này. Cô không thể lấy là lấy , như không công bằng với tôi.”
Lúc đó gần trưa, xung quanh hành lang bắt đầu nhộn nhịp hơn.
Sinh viên và giảng viên nghe thấy tiếng ồn, liền tò mò về phía này.
Không biết ai đó trong đám đông lẩm bẩm:
“Nhìn đi, đây là môi trường học thuật đấy. Ai dám học tiến sĩ chứ? Vừa vào là chẳng ai dám lên tiếng luôn.”
“Bảo sao Thẩm vừa nghỉ thai sản chưa đến hai tháng đã quay lại trường. Hóa ra là để cướp bài báo khoa học của sinh viên mình à?”
“Có gì đáng tranh chấp đâu? Dù sao thì cũng đều có tên trong danh sách tác giả liên hệ mà.”
Hứa Khinh An dựa vào việc có đông người, cố đảo ngược trắng đen, tưởng rằng tôi sẽ nhịn nhục.
Thật sự, trong khoảnh khắc đó.
Tôi suýt chút nữa đã khâm phục diễn xuất của ta.
Diễn quá nhập vai.
Ở đâu, lúc nào cũng có thể bắt đầu vở kịch.
Tôi lười phí lời với ta:
“Không đi diễn viên thì đúng là phí tài năng. Có cần tôi viết thư giới thiệu cho đến Bắc Ảnh (Học viện Điện ảnh Bắc Kinh) không?”
Hứa Khinh An trông như thể vừa chịu ấm ức kinh khủng.
Cô ta bật khóc ngay tại chỗ.
Một trận ồn ào vang lên, đám đông xung quanh xì xào bàn tán.
Phương Hoài từ xa bước tới, gạt đám đông ra.
Anh ta đứng chắn trước mặt Hứa Khinh An.
“Thẩm Ải, em là giảng viên, sao có thể công khai cướp bài báo khoa học của sinh viên?”
9.
Nhìn vẻ mặt trơ tráo của Phương Hoài khi dối không chớp mắt.
Tôi tự hỏi bọn họ nghiên cứu học thuật để gì?
Chắc là để rèn luyện kỹ năng diễn xuất.
Lúc này tôi chỉ thấy buồn .
Tôi lướt qua Phương Hoài.
Điềm tĩnh thu lại cảm , Hứa Khinh An, chậm rãi :
“Hứa Khinh An, có lẽ vẫn đang đắm chìm trong niềm vui khi cùng thầy Phương đi gặp phụ huynh.”
“Nhưng tôi nhắc lại, tôi và thầy Phương vẫn đang trong thời kỳ hôn nhân hợp pháp. Bất cứ sức ép nào từ bên ngoài cũng không thể đẩy nhanh tiến độ của và ta.”
“Có lẽ thầy Phương chưa kịp với rằng, bài báo khoa học này vốn là tôi nhường lại để giúp ta thăng chức. Giờ tôi quay về, những gì thuộc về tôi, tôi sẽ lấy lại.”
“Thay vì tìm đến tôi, nên tập trung vào công việc của mình. Biết đâu sang năm có thể tự mình giành suất tiến sĩ.”
Tôi sớm nên nhận ra, Phương Hoài vốn không có ý định kết thúc mọi chuyện trong êm đẹp.
Anh ta muốn kéo sự ý từ bê bối học thuật sang chuyện hôn nhân.
Dù sao, bất kỳ nữ giảng viên nào bị gắn mác “mù quáng vì ”, “hành cảm tính”, thì dù không bị hủy hoại hoàn toàn, cũng phải chịu không ít tổn thất.
Phương Hoài hiện tại đang trên đà thăng tiến, sau này sẽ có vô số “Hứa Khinh An” sẵn sàng chạy theo ta.
Hứa Khinh An bồn chồn liếc Phương Hoài.
Tôi như không thấy ánh mắt hoảng loạn của ta.
Nhìn thẳng vào mắt ta, từng chữ một cất giọng:
“Có một câu từng , giờ tôi thấy rất đúng.”
“Tôi và vốn là hai kiểu người khác nhau trên cùng một con đường.”
“Sớm kết thúc cuộc hôn nhân này, đối với tôi và Rượu Rượu, đều là một sự giải thoát.”
“Chúng ta nhanh chóng hoàn tất thủ tục đi.”
Không gian bỗng chốc im lặng.
Mặt Phương Hoài hơi tái đi, ta nhanh chóng đuổi hết sinh viên và giảng viên xung quanh đi.
Nhưng Hứa Khinh An vẫn cố chấp đứng yên.
Dọc hành lang dài hẹp, chỉ còn ba người chúng tôi đối diện nhau.
Chưa từng nghĩ rằng, sẽ có ngày tôi phải trải qua cảnh tượng này.
Trước đó, tôi và Phương Hoài vẫn còn đắm chìm trong niềm hạnh phúc khi lần đầu cha mẹ.
Nhìn hai kẻ chướng mắt trước mặt, tôi không chút khách khí:
“Phương Hoài, trong vòng một tháng, rút bài báo khoa học lại.”
“Đừng giở trò trước mặt tôi, tôi không phải mấy trẻ dễ bị lừa.”
Nói xong, tôi quay người bước vào văn phòng.
Cánh cửa bị tôi mạnh tay đóng sầm lại.
“Rầm!”
Sự im lặng bị vỡ bởi âm thanh vỡ vụn.
Là chiếc cốc trên tay Lý Tưởng rơi xuống đất.
10.
Phương Hoài hành rất nhanh.
Buổi sáng chúng tôi vừa đến cục dân chính thủ tục ly hôn.
Buổi chiều, email xác nhận rút bài báo khoa học đã gửi đến.
Khi tôi về nhà, nhân viên môi giới bất sản đã đứng chờ sẵn trước cửa.
“Cô Thẩm, căn nhà này mới ở chưa bao lâu nhỉ. Thật tiếc cho những gì đã sắp đặt.”
“Nhưng với vị trí và thiết kế này, tôi sẽ giúp tìm một khách hàng tốt.”
Nghe những lời đầy tiếc nuối của ấy.
Tôi ngẩng đầu, xung quanh.
Trang trí nhà cửa thực sự là một quá trình cần nhiều tâm huyết.
Nhớ ngày đầu tiên gặp gỡ nơi này, nó vẫn chỉ là một đống bê tông lạnh lẽo.
Ngày nhận chìa khóa, Phương Hoài hào hứng kéo tôi ra khỏi phòng thí nghiệm.
“Từ giờ đây sẽ là nhà của chúng ta, cuối cùng cũng không phải chui rúc trong khu giảng đường nữa.”
Anh ta ôm lấy tôi, xoay vài vòng đầy phấn khích.
Tôi từng nghĩ rằng, chúng tôi sẽ sống hạnh phúc ở đây đến cuối đời.
Nhưng chỉ năm năm trôi qua cảnh còn mà người đã khác.
Tiễn môi giới đi xong, tôi vào thư phòng, mở máy tính.
Tôi gói gọn toàn bộ dữ liệu, nhấn nút gửi.
11.
Đêm thứ hai sau khi Phương Hoài dọn vào trường ở, Rượu Rượu bị nôn trớ suốt cả ngày, đến mức sinh bệnh…
Trung tâm chăm sóc sau sinh lập tức đưa con bé đến bệnh viện nhi.
Nhìn con khóc đến khàn giọng vì ốm.
Tôi vừa đau lòng, vừa tự trách.
Là tôi đã không chăm sóc tốt cho con mình.
Không do dự, tôi bấm gọi cho Phương Hoài.
Nhưng lần nào chuông cũng chỉ đổ vài hồi rồi bị tắt ngang.
Tôi ở bệnh viện cả ngày lẫn đêm, bên cạnh con bé, con truyền nước, uống thuốc.
Nhìn cái đầu nhỏ xíu cắm đầy kim truyền.
Nếu Phương Hoài còn để tâm đến con bé một chút, ta sẽ không biến mất vào thời điểm quan trọng nhất.
Hai ngày trôi qua tôi không nhận bất kỳ phản hồi nào.
Mở đoạn video giám sát trong phòng thí nghiệm.
Hứa Khinh An đang ôm lấy cổ Phương Hoài.
Hai người hôn nhau đến quên trời đất.
Giọng nũng nịu đến phát ngấy của ta vang lên, khiến tôi cảm thấy nhức tai.
Phương Hoài dường như đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của chiếc camera đó.
“Bài báo khoa học lần này Lý Tưởng viết cũng khá đấy, để lấy chuyện tốt nghiệp ra uy hiếp cậu ta một chút.”
“Cậu ta sẽ ngoan ngoãn nhường quyền tác giả chính cho em.”
Tôi tắt màn hình.
Lòng hoàn toàn lạnh lẽo.
Người cha như , có cũng như không.
Bạn thấy sao?