Khi Tình Yêu Trở [...] – Chương 5

Thấy tôi vui vẻ đi rửa mặt, mẹ tôi cảm thán.

“Con mẹ lớn thật rồi.”

Tôi bật tự giễu.

Cũng nhờ Hứa Gia Niên mà tôi trưởng thành nhanh hơn.

Anh của trai tôi là người rất thẳng thắn, nhanh chóng chốt thời gian gặp mặt.

Cậu ấy còn chủ hỏi số liên lạc và nhờ trai tôi kết WeChat với tôi.

Vừa chấp nhận lời mời, tôi thấy ảnh đại diện của cậu ấy là một mèo đen.

Bỗng dưng cảm thấy thân thuộc.

Bởi vì ảnh đại diện của tôi là một mèo Anh lông ngắn.

Cậu ấy hẹn gặp tôi tại một quán ăn Hồ Nam gần nhà.

Tôi ngạc nhiên.

“Sao cậu biết tôi thích ăn cay?”

“Tôi hỏi trai em đấy.”

Đối với một người biết chủ tìm hiểu sở thích của mình, tôi lập tức có chút thiện cảm.

Trên đường đến buổi hẹn, điện thoại tôi liên tục đổ chuông.

Là Hứa Gia Niên gọi.

Tôi bực bội cúp máy.

Thấy tôi không nghe, ta liền đổi sang nhắn tin.

“Chúc Niệm, em đang ở đâu?”

“Anh qua tìm em, chúng ta chuyện một chút.”

“Niệm Niệm, em thấy tin nhắn thì trả lời đi, không muốn mối quan hệ của chúng ta xa cách như .”

Tôi thẳng tay bật chế độ không phiền.

Bước vào quán ăn, nhân viên dẫn tôi đến chỗ ngồi mà Cố Tiêu đã đặt trước.

Từ xa, tôi thấy một chàng trai đeo kính, trông khá nho nhã, ngồi cạnh cửa sổ.

Chắc hẳn đó là của trai tôi.

Lần đầu gặp mặt, Cố Tiêu đã rất chu đáo.

Cậu ấy lấy ra một món quà nhỏ tặng tôi.

Là một hộp nhạc bằng gỗ chạm khắc tinh xảo.

Vừa vặn cót, hộp nhạc phát ra giai điệu du dương.

Có tiếng nhạc, có tiếng chim hót, có cả tiếng suối chảy róc rách.

Rất dễ chịu.

Thấy tôi thích thú ngắm nghía, Cố Tiêu đột nhiên .

“Anh tự đấy.”

Tôi tròn mắt kinh ngạc.

“Không phải học y sao? Sao còn biết mấy thứ này?”

Cố Tiêu hơi ngượng ngùng, cũng có chút tự hào.

Biểu cảm trên mặt cậu ấy rất sống , giống như một đứa trẻ con .

“Ông nội là thợ mộc, hồi nhỏ học lỏm một chút.”

Tôi giơ ngón cái khen ngợi, cảm thấy cậu ấy thật đa tài.

Suốt bữa ăn, Cố Tiêu mang lại cho tôi cảm giác rất thoải mái.

Đến lúc gần ăn xong, tôi bắt đầu với cậu ấy.

“Lần đầu gặp mặt mà đã tặng em một món quà đắt giá thế này.”

“Em chẳng biết đáp lễ thế nào, em không giỏi vẽ tranh cũng chẳng biết hát hò.”

Cố Tiêu bật .

“Không sao, lần sau gặp tiếp, xem như là quà đáp lễ đi.”

Cả hai đang vui vẻ, thì bỗng một giọng quen thuộc vang lên từ phía sau.

Chỉ trong tích tắc, tâm trạng tốt của tôi vỡ vụn.

Tôi quay đầu lại, thấy một Hứa Gia Niên tiều tụy đứng trước mặt.

“Chúc Niệm, em có biết đã tìm em khổ sở thế nào không?”

Hứa Gia Niên chống hai tay lên đầu gối, hơi thở gấp gáp, trông như vừa chạy một mạch đến đây.

Vừa thấy Cố Tiêu ngồi đối diện tôi, chân mày lập tức cau chặt.

Anh sải bước đến, không một lời liền kéo tôi ra khỏi ghế.

“Anh gọi điện, nhắn tin cho em bao nhiêu lần, em không thèm trả lời lấy một cái.”

“Chúc Niệm, em giỏi lắm, còn chưa chính thức chia tay đã vội vàng hẹn hò với đàn ông khác?”

Giọng không lớn, cũng đủ để mấy bàn xung quanh quay lại .

Cánh tay tôi bị siết chặt đến đau nhói, tôi cố sức giằng ra, lại càng siết chặt hơn.

“Hứa Gia Niên, đừng linh tinh!”

“Từ cái ngày sinh nhật mở miệng đòi chia tay, em đã đồng ý rồi!”

“Bây giờ em độc thân, hẹn hò với ai cũng chẳng liên quan đến !”

Câu này hoàn toàn chọc giận Hứa Gia Niên, bất ngờ cúi xuống, định cưỡng hôn tôi ngay giữa quán.

Tôi muốn tát một cái, cả hai tay đều bị giữ chặt, không thể cử .

Đúng lúc này, một bàn tay mạnh mẽ chen giữa tôi và Hứa Gia Niên.

Cố Tiêu dễ dàng đẩy ra, chắn tôi sau lưng.

“Anh , nếu còn tiếp tục quấy rối, tôi sẽ gọi cảnh sát tố cáo tội quấy rối phụ nữ.”

“Mẹ kiếp, mày là ai? Tao đang chuyện với tao, tránh ra!”

Nói rồi, Hứa Gia Niên thô bạo túm lấy cổ áo Cố Tiêu, định đẩy cậu ấy ra.

Nhưng khổ nỗi, chiều cao không bằng, ngược lại còn bị Cố Tiêu nhấc bổng lên.

“Anh… bỏ tôi xuống!”

Cố Tiêu điềm nhiên .

“Với thái độ thô lỗ như , tôi khó mà tin thực sự là trai ấy.”

“Nhỡ đâu là kẻ xấu, định bắt cóc ấy thì sao?”

“Mọi người thấy có đúng không?”

Sự bình tĩnh và lịch sự của Cố Tiêu nhanh chóng giành sự đồng của những người xung quanh.

Hứa Gia Niên thấy không đấu lại , đành từ bỏ giãy giụa.

Nhưng ngay khi Cố Tiêu vừa thả xuống, lập tức lao vào đánh nhau.

Hai người ngã xuống sàn, giằng co dữ dội.

Ngay cả bảo vệ quán cũng không can ngăn nổi.

Tôi không chút biểu cảm, thản nhiên gọi 110 báo cảnh sát.

Sau đó, tôi nhấc máy gọi cho Tống Đào.

“Bảo trai chị quản lý hành vi chút đi.”

Không ngờ đầu dây bên kia lạnh lùng đáp.

“Sau này chuyện của Hứa Gia Niên, đừng gọi cho tôi nữa.”

“Tôi với ta không thể nào quay lại đâu!”

Chưa kịp để tôi phản ứng, ta đã dập máy.

Tôi sững người điện thoại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cuối cùng, cả hai bị đưa về đồn cảnh sát.

Sau một hồi “giáo dục tư tưởng”, họ thả ra.

Vừa ra khỏi cổng đồn, Hứa Gia Niên lập tức tôi đầy kích .

Tôi bất lực thở dài.

“Hứa Gia Niên, ơn đừng quấy rầy tôi nữa.”

Lời vừa dứt, vội vàng .

“Hôm đó uống say, vô thôi, em đừng để bụng.”

“Chúc Niệm, chưa từng muốn quay lại với Tống Đào, người thích luôn là em.”

Tôi bật lạnh lùng.

“Anh luôn miệng thích tôi, tại sao suốt năm năm qua chúng ta chỉ là một mối quan hệ giấu giếm?”

“Tại sao tôi không thể có danh phận?”

“Hứa Gia Niên, không tôi, chỉ chính bản thân mình mà thôi!”

Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi, Hứa Gia Niên lại bám theo như một con chó nhỏ.

Tôi nghiến răng cảnh cáo.

“Nếu còn bám theo tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!”

Cố Tiêu bước lên chắn trước mặt tôi, cuối cùng Hứa Gia Niên cũng đành đứng chôn chân tại chỗ, trơ mắt chúng tôi rời đi.

Nhưng tôi không ngờ.

Ngay ngày hôm sau, Hứa Gia Niên đã thông báo chuyện cảm của chúng tôi cho cả thế giới biết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...