Khi Tình Yêu Trở [...] – Chương 4

Tôi lắc đầu.

“Chẳng là thế nào cả, chắc chị Tống Đào ấy bất ngờ quá nên chưa kịp phản ứng thôi.”

Anh trai tôi còn định hỏi thêm, tôi giơ tay xua đi, lấp liếm cho qua chuyện.

Thật ra, tôi vốn không nên đến buổi họp lớp này.

Vừa ăn xong, tôi liền kiếm cớ rời đi.

Tôi một mình đi dạo trên phố, xung quanh là những cặp đôi tay trong tay, những nhóm vui vẻ .

Mọi người tụ tập lại, đốt pháo hoa, trên mặt đều là nụ hạnh phúc.

Bỗng dưng, tôi cảm thấy cái Tết này thật vô vị.

Tôi tăng tốc bước chân, định về nhà, tắm rửa rồi ngủ một giấc.

Sắp đến tòa nhà chung cư thì Hứa Gia Niên xuất hiện.

Tôi vội vàng đi nhanh vào cửa, lại chặn trước tôi một bước.

Tôi né sang một bên, liền túm lấy tôi, kéo vào lòng.

Nếu chưa từng trải qua kiếp trước, có lẽ tôi sẽ tham luyến hơi ấm này.

Có lẽ, giây tiếp theo tôi sẽ gục vào ngực mà bật khóc.

Nhưng bây giờ, tôi lạnh lùng đẩy ra.

“Nhị ca, đây là dưới nhà em, nếu ba mẹ em thấy, họ sẽ hiểu lầm đấy.”

Anh khựng lại, bàn tay đang vươn ra cuối cùng cũng thu về.

Tôi không hiểu, nếu đã chê tôi không xứng, tại sao vẫn cứ dây dưa không dứt?

Anh tôi chằm chằm, chất vấn.

“Hôm nay em bị sao ? Sao lại hùa theo họ cổ vũ?”

Tôi nhún vai, thản nhiên.

“Không đúng sao?”

“Chị Tống Đào vẫn luôn nhớ , mà năm đó còn vì chị ấy mà suýt mất mạng.”

“Em thấy hai người rất hợp, tái hợp cũng là chuyện bình thường.”

Tôi chỉ thật, Hứa Gia Niên lại hiểu theo một nghĩa khác.

Anh bỗng , nụ hiếm thấy.

“Vậy còn em? Em quên thân phận của mình rồi à?”

“Trước đây ai rằng, nếu tôi thân thiết với khác thì nhất định—”

“Hứa Gia Niên.”

Tôi ngắt lời , thẳng vào mắt , từng chữ rõ ràng.

“Chúng ta đã chia tay rồi.”

Giây tiếp theo, sắc mặt Hứa Gia Niên lập tức thay đổi.

“Ai chúng ta chia tay? Tôi không cho phép!”

“Không cho phép cái gì?”

Chưa kịp để tiếp, giọng trai tôi đã vang lên từ phía sau.

Tôi quay lại, giải thích.

“Nhị ca muốn mua nhẫn cho chị Tống Đào, nên chạy đến hỏi em xem con thích kiểu nào.”

“Anh ấy bảo nếu em không trả lời nghiêm túc, thì không cho em về nhà.”

Mặt Hứa Gia Niên tối sầm lại.

Anh siết lấy cổ tay tôi, định gì đó, bị trai tôi ngắt lời.

“Đã định mua tặng người ta, thì đi hỏi thẳng người ta, sao lại hỏi Niệm Niệm nhà tôi?”

“Hay là cậu muốn tặng nhẫn cho Niệm Niệm?”

Nghe đến đây, mặt Hứa Gia Niên thoáng đỏ.

Tôi chậm rãi gỡ từng ngón tay khỏi tay mình.

“Nếu đã quyết định quay lại với chị Tống Đào, thì nhị ca mau đi tìm chị ấy đi.”

“Chị ấy bị thương ở chân, đang cần người chăm sóc đấy.”

“Chúc Niệm, em có nghe thấy mình đang cái gì không?”

“Ai tôi muốn quay lại với ấy?”

Hứa Gia Niên kích đến mức giọng cũng cao hơn.

Người qua đường bắt đầu ngoảnh lại .

“Đậu má, Hứa Gia Niên, cậu nổi điên cái gì ?”

“Quay lại hay không là chuyện của cậu với Tống Đào, cậu gắt với Niệm Niệm gì?”

Thấy Hứa Gia Niên còn định tiếp, tôi lặng lẽ đẩy trai mình lên trước.

“Trời lạnh lắm, mau về đi.”

Vừa về đến nhà, còn chưa kịp cởi giày.

Điện thoại đổ chuông, là Hứa Gia Niên gọi đến.

Tôi dứt khoát tắt máy, vẫn kiên trì gọi tiếp.

Cuối cùng, một tin nhắn gửi đến.

“Em định mấy giờ ngủ? Anh qua tìm em nhé.”

“Anh có rất nhiều chuyện muốn , chúng ta chuyện không?”

Tôi không muốn tiếp tục dây dưa với nữa, thẳng tay tắt nguồn.

Nhưng đúng lúc tôi vừa tắt đèn đi ngủ, cửa phòng vang lên tiếng gõ.

“Niệm! Có người tìm em! Mau ra đây!”

Tôi kéo chăn trùm kín đầu.

“Ngủ rồi! Có gì để mai hẵng !”

“Là Tống Đào tìm em!”

Mắt tôi lập tức mở bừng, chân mày nhíu lại.

Cô ta đến tìm tôi gì?

Tống Đào đứng trước cửa, trên tay xách vài túi quà gói ghém đẹp đẽ, rạng rỡ.

“Tôi có mua ít mỹ phẩm dưỡng da từ nước ngoài, định tặng em từ trước quên mất.”

Cửa phòng vừa khép lại, nụ của ta cũng lập tức biến mất.

Tôi chẳng buồn giả lả, đi thẳng vào vấn đề.

“Cô đến tìm tôi, chắc không chỉ vì mấy món quà này, đúng không?”

Tống Đào cũng chẳng thèm diễn kịch nữa, thoải mái ngồi xuống ghế, vắt chân lên đầy ngang ngược.

Nhìn điệu bộ này, cứ như thể ta mới là chủ nhà .

“Chúc Niệm, tôi không vòng vo nữa.”

“Tôi biết mấy năm tôi ở nước ngoài, và Gia Niên rất thân thiết.”

“Nhưng bây giờ tôi đã trở về, sau này tôi và ấy sẽ kết hôn, sinh con.”

“Hy vọng có thể giữ khoảng cách với ấy một chút.”

Tôi lặng lẽ thở dài trong đầu.

Cô ta bị ảo giác à?

“Tôi nghĩ đang hiểu lầm rồi, tôi và Gia Niên chỉ là em.”

“Nói xong rồi thì mời về đi, tôi muốn ngủ.”

Vốn chẳng thân thiết gì, lại còn vô duyên vô cớ bị đổ tội, tôi thấy phiền không thể tả.

Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt Tống Đào lập tức vặn vẹo.

“Nếu không phải vì , tối nay tôi và Hứa Gia Niên đã tái hợp rồi!”

“Cô còn giả bộ cái gì nữa? Hứa Gia Niên thích , chẳng lẽ không ra sao?!”

Nếu là kiếp trước, tôi sẽ kiên quyết cho ta biết.

Người Hứa Gia Niên chính là tôi.

Nhưng ở kiếp này, tôi đã thấu tất cả.

Trong lòng ta vẫn luôn có ta.

“Tôi nhắc lại lần nữa, tôi và Gia Niên chỉ là em.”

“Bây giờ là , sau này cũng , và mãi mãi sẽ không thay đổi.”

“Nếu thích ấy, thì hãy dũng cảm theo đuổi, đừng lãng phí thời gian với một người ngoài như tôi.”

Lời của tôi khiến Tống Đào á khẩu, mãi không nổi câu nào.

Cuối cùng, ta để lại túi quà rồi im lặng rời đi.

Nhưng ta đi rồi, tôi không hề thấy hả giận, ngược lại càng cảm thấy bức bối.

Kiếp trước, ngay sau khi tôi và Hứa Gia Niên công khai kết hôn, Tống Đào cũng tìm đến tôi.

Lúc đó, tôi cứ nghĩ ta sẽ đến sự.

Nhưng ta lại bình tĩnh đến đáng sợ.

Cô ta rút điện thoại ra, mở lịch sử trò chuyện giữa mình và Hứa Gia Niên.

Từng trang, từng trang lướt qua trước mắt tôi.

Từ khi họ mới kết , lúc đầu là khách sáo, sau đó dần trở nên thân thiết.

Từ buổi hẹn đầu tiên, lần tỏ đầu tiên, rồi chính thức trở thành người .

Dù sau này họ chia tay, dù ta ra nước ngoài nhiều năm.

Họ vẫn giữ liên lạc, trên danh nghĩa thực chất lại đầy ẩn ý.

Tôi thấy từng câu từng chữ, ánh mắt dần tối sầm.

Cô ta cong môi, trong mắt tràn đầy đắc ý.

“Thấy chưa, người Hứa Gia Niên thực sự là tôi.”

“Cho dù có cưới ấy thì sao?”

“Trái tim ấy cũng không thuộc về .”

“Anh ấy lấy , không phải vì , mà chỉ là trách nhiệm mà thôi.”

Nhưng lúc đó, tôi không tin.

Tôi nghĩ, những dòng tin nhắn lạnh lẽo kia không thể nào thay thế khoảng thời gian tôi và ấy đã cùng nhau trải qua.

Nhưng nào ngờ, lời của Tống Đào lại trở thành sự thật.

Tôi ngủ một giấc không yên, đến khi trời sáng vẫn chưa thể chợp mắt.

Mãi cho đến khi trai tôi gõ cửa.

“Niệm à, hôm trước em bảo muốn tìm người đúng không?”

“Hôm nay có một người mới từ nước ngoài về.”

“Cậu ta học y, cùng chuyên ngành với em, có muốn gặp không?”

Tôi lập tức tỉnh táo hẳn.

“Được chứ!”

Cái cũ không đi, cái mới sao đến.

Hiện tại cách tốt nhất để phân tán sự ý chính là mở rộng mối quan hệ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...