Tôi hít sâu một hơi, gom hết chút sức lực cuối cùng để kéo ra một nụ tự nhiên.
“Đúng đấy , đừng linh tinh.”
“Anh Gia Niên là nhị ca của em mà.”
Ăn xong, Hứa Gia Niên liền đưa Tống Đào rời đi.
Mấy ngày sau, chúng tôi không hề liên lạc.
Tôi vẫn ăn uống, vẫn sinh hoạt như bình thường, có tiệc lớp cũng nhiệt tham gia.
Tối mùng năm, trai tôi có buổi họp lớp.
Thấy tôi không có kế hoạch gì, nhất quyết kéo tôi đi theo.
Tôi leo lên giường từ sớm, kiên quyết không chịu đi.
Anh lại .
“Tối nay là thời khắc quan trọng nhất trong đời nhị ca em.”
“Em là em , nhất định phải có mặt chứng!”
Mãi đến khi đến nơi, tôi mới biết.
Tống Đào định mượn buổi tụ tập này để tỏ , cầu xin quay lại với Hứa Gia Niên.
Nghe từ lúc ta về nước, quan hệ giữa hai người họ ngày càng thân thiết, gần như chắc chắn sẽ tái hợp.
Một người ở cửa hàng trang sức còn kể rằng, hai ngày trước Hứa Gia Niên đã đến chọn nhẫn.
Chín mươi phần trăm là mua để cầu hôn Tống Đào.
Tôi quen hầu hết của trai, vừa vào đã có rất nhiều người chào hỏi.
Ai cũng khen tôi dạo này xinh đẹp hơn, còn rằng tôi có thể chọn bất kỳ chàng trai độc thân nào trong buổi tiệc.
Tôi vui vẻ với họ, hòa nhập vào cuộc vui.
Ở một góc xa, Hứa Gia Niên im lặng tôi, không gì.
Trước khi bữa tối bắt đầu, Tống Đào đột nhiên kéo tôi ra ngoài.
“Chúc Niệm, tôi biết Gia Niên rất nghe lời cậu, cậu gì ấy cũng đồng ý.”
“Vậy nên lát nữa, khi tôi tỏ , cậu giúp tôi vài lời hay không?”
“Như , cơ hội thành công của tôi sẽ cao hơn.”
Giọng điệu của ta vẫn nhẹ nhàng như mọi khi.
Nhưng tôi biết, bên trong lại toàn mưu mô và toan tính.
Cô ta biết tôi Hứa Gia Niên.
Biết không chịu công khai tôi, nên tôi chỉ có thể cam chịu im lặng.
Cô ta cố lợi dụng cảm của tôi dành cho , đâm tôi một nhát thật đau.
Nhưng ta không biết rằng.
Sau tất cả những gì đã trải qua ở kiếp trước, trái tim tôi đã chết lặng.
Thế nên, tôi nở một nụ còn rạng rỡ hơn cả ta.
“Được thôi, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cậu một tay.”
Tống Đào khẽ bĩu môi, sau đó quay lại phòng tiệc.
Trên bàn tiệc, không biết Hứa Gia Niên bị gì, bỗng dưng điên cuồng gắp thức ăn cho tôi.
Giống hệt như cách tôi từng cho trước đây.
Lúc phục vụ mang ra một nồi gà hầm mới, gắp một miếng gà bỏ vào bát tôi.
Tôi giơ tay chặn lại, mỉm .
“Nhị ca, em lớn rồi, tự mình gắp .”
“Anh gắp cho chị Tống Đào đi.”
Miếng gà lơ lửng giữa không trung trong sự ngượng ngùng.
Tống Đào thấy , vội bưng bát lên nhận lấy.
“Anh Gia Niên à, biết đâu ở đây có người mà Niệm Niệm để ý thì sao?”
“Anh đừng lo lắng vô ích nữa.”
Nói rồi, cả bàn tiệc bắt đầu đứng dậy nâng ly chúc mừng Tống Đào trở về nước.
Vừa lúc ta định cầm ly rượu lên, thì bị Hứa Gia Niên giật lấy.
“A Đào uống rượu vào là say ngay, ly này để uống thay em.”
Vừa dứt lời, ngửa cổ, một hơi cạn sạch.
Mọi người vỗ tay hoan hô.
Tôi thấy Hứa Gia Niên uống hết ly này đến ly khác, gương mặt dần nhiễm sắc đỏ.
Tống Đào nhẹ nhàng vươn tay ngăn lại, giọng mềm như nước.
“Gia Niên, không cần vì em mà uống nhiều đâu.”
Không biết đã say chưa, ánh mắt ta tràn đầy dịu dàng.
“Không sao, em không uống , họ rõ ràng đang cố chuốc em.”
Cả bàn tiệc xôn xao.
Tôi biết, thời khắc quan trọng nhất trong đời Hứa Gia Niên sắp đến rồi.
Mặt Tống Đào ửng đỏ, môi khẽ mở.
“Gia Niên, bao năm qua em vẫn chưa từng quên .”
“Chúng ta quay lại nhé?”
“Đồng ý đi, đồng ý đi!”
Mọi người đồng loạt hò reo.
Hứa Gia Niên thoáng sững người, có vẻ không ngờ huống lại phát triển theo hướng này.
Không khí đã đẩy lên đến đỉnh điểm.
Nữ chính dũng cảm bày tỏ cảm.
Chỉ còn thiếu một cái gật đầu của nam chính, là sẽ có một chuyện đẹp như cổ tích.
Nhìn hai người họ trong ánh đèn rực rỡ, tôi cũng vỗ tay, lớn giọng.
“Chị Tống Đào vừa xinh đẹp vừa chung thế này đúng là hiếm có.”
“Nhị ca, còn không mau đồng ý đi?”
Cả căn phòng im bặt.
Hứa Gia Niên trợn mắt tôi, như thể không tin vào tai mình.
“Chúc Niệm, em bị sao ?”
“Em không phải là sao? Em đang cổ vũ cái gì thế?”
Câu vừa dứt, cả căn phòng như nín thở.
Anh trai tôi là người đầu tiên phản ứng, kinh ngạc Hứa Gia Niên rồi lại sang tôi.
“Niệm… cậu ta gọi em là gì?”
“…Bạn ???”
Tôi bình thản nhẹ.
“Anh à, không thấy nhị ca uống say rồi sao?”
“Anh ấy thôi.”
Sắc mặt Hứa Gia Niên sa sầm, dường như rất khó chịu.
Anh hất tay Tống Đào ra, sải bước về phía tôi.
Tôi lùi lại một bước.
Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng ly vỡ.
Hứa Gia Niên giật mình quay đầu lại, vội vàng lao đến.
Chân Tống Đào bị mảnh thủy tinh cứa một vết dài, máu đỏ rực nổi bật trên làn da trắng nõn.
Lông mày Hứa Gia Niên lập tức nhíu chặt vì xót xa.
Không chút do dự, bế bổng ta lên.
Tống Đào khẽ liếc tôi, đôi mắt long lanh đầy ấm ức, tay vòng qua cổ Hứa Gia Niên.
“Anh Gia Niên, nhiều người đang thế này, mau thả em xuống đi.”
“Không lại có người hiểu lầm quan hệ của chúng ta mất.”
“Niệm Niệm có vẻ tâm trạng không tốt lắm, không qua xem sao?”
Giọng ta không lớn không nhỏ, lại vừa đủ để lọt vào tai tôi.
Cô ta cố , mục đích là để ép Hứa Gia Niên phải công khai mối quan hệ giữa hai người trước mặt tất cả mọi người.
Nhưng ngoài dự đoán của ta, Hứa Gia Niên lại giữ nguyên sắc mặt, cuối cùng không gì.
Anh chỉ thoáng liếc tôi, rồi quay sang với Tống Đào:
“Đừng để ý đến ấy, đưa em đến bệnh viện trước đã.”
Nói rồi, bế ta rời khỏi phòng tiệc.
Hai người vừa đi khỏi, trai tôi đã không kìm mà ghé sát lại hóng chuyện.
“Hứa Gia Niên tửu lượng cao lắm, cả ngàn ly cũng không say. Nói đi! Hai người rốt cuộc là thế nào?”
Nhớ đến cái miệng rộng của trai tôi, tôi vẫn quyết định giấu .
Bạn thấy sao?