Tôi và em của trai nhau trong bí mật suốt năm năm, định công khai vào đêm giao thừa.
Thế , trong bữa tiệc, ấy chẳng nhắc đến nửa lời.
Thay vào đó, ghé sát tai tôi, nửa nửa thật:
“Anh chán em rồi, em tìm người khác kết hôn đi, không?”
Tôi bình tĩnh gật đầu:
“Được thôi.”
Kiếp trước, tôi từng khóc lóc cầu xin , rằng nếu không phải , tôi sẽ không lấy ai khác.
Cuối cùng cũng lấy , đổi lại chỉ là sự lạnh lùng vô .
Ngay cả khi gần gũi, cũng nhắm chặt mắt, như thể chẳng muốn tôi.
Đến khi tôi sinh con, bị băng huyết nguy hiểm, chẳng buồn đoái hoài.
Anh đi Disney cùng người con , vui vẻ chúc mừng sinh nhật ta.
Khoảnh khắc đó, tôi mới thực sự hiểu ra.
Tình cầu xin mà có, vốn dĩ chẳng thể bền lâu.
Sống lại một đời, tôi mỉm đáp lại:
“Em cũng chán rồi, chia tay đi!”
1
Nghe tôi xong, Hứa Gia Niên sững người, cứ tưởng mình nghe nhầm.
Bình thường tôi chỉ cần bị chọc một chút là bùng nổ, mà hôm nay lại ngoan ngoãn thế này.
Anh thu lại vẻ cợt, nghiêm túc tôi:
“Niệm Niệm, em có biết mình vừa gì không?”
Tôi vẫn giữ nụ nhàn nhạt:
“Biết chứ, chẳng phải bảo em tìm người khác sao?”
Kiếp trước, chỉ cần một câu khiến tôi không vui, tôi sẽ giống như một con mèo hoang nổi giận, bám lấy mà cào cấu, ép phải nhận sai.
Nhưng lần này, tôi chọn cách thành toàn cho , cũng là buông tha chính mình.
Hứa Gia Niên nhíu mày:
“Chúc Niệm, hôm nay em bị sao ?”
Chưa đợi hết, bên bàn bên cạnh vang lên tiếng ly thủy tinh vỡ tan.
Ngay sau đó, một bóng dáng trắng muốt nức nở chạy ra khỏi cửa.
Mọi người xung quanh ngoảnh lại .
Anh trai tôi, Chúc Diên, dùng khuỷu tay huých vào Hứa Gia Niên:
“Người vừa đập ly đó chẳng phải người cũ của cậu à?”
“Sao thế? Cậu gọi ta đến đây à?”
“Tết nhất mà còn đập đồ đạc, không phải vì cậu đấy chứ?”
Hứa Gia Niên nhíu mày chặt hơn, đứng dậy, sải bước ra ngoài.
Một lúc sau, tiếng khóc dần nhỏ lại, thay vào đó là những lời thì thầm của một cặp nhân.
Món ăn tiếp tục dọn lên.
Tôi không quan tâm, chỉ lặng lẽ ăn.
Trước đây, mỗi khi có món mới, tôi đều gắp một ít cho Hứa Gia Niên, đặt vào bát nhỏ của .
Đó là thói quen của tôi từ khi quen .
Bởi vì hay bận công việc, ăn một nửa lại phải ra ngoài nghe điện thoại.
Mỗi lần thấy tôi chăm sóc như thế, trai tôi lại ghen tị:
“Trời ạ, em lại gắp đồ ăn cho Hứa Gia Niên nữa rồi!”
“Đối với trai ruột còn chẳng nhiệt đến !”
“Anh phát hiện lâu rồi nhé, không phải em thích thằng nhóc đó đấy chứ?”
Có những lúc, tôi suýt chút nữa đã buột miệng ra sự thật.
Nhưng Hứa Gia Niên lại lập tức giữ khoảng cách, xoa đầu tôi như em , bảo tôi là “nghĩa muội” của .
Tôi hiểu ý .
Anh chưa từng muốn công khai mối quan hệ này.
Suốt năm năm trời, chưa bao giờ đăng bất cứ thứ gì liên quan đến tôi lên mạng xã hội.
Ngay cả chế độ “chỉ mình tôi xem” cũng chưa từng có.
Anh không muốn để lại bất kỳ dấu vết nào về giữa chúng tôi.
Nhưng vì đến điên cuồng, tôi mới cam tâm nguyện trốn mãi trong bóng tối.
Thấy tôi im lặng ăn cơm, trai tôi lại trêu:
“Sao không đi xem thử Gia Niên của em thế nào?”
“Cẩn thận ấy bị người khác cướp mất đấy!”
Tay tôi khựng lại giữa không trung.
“Anh ấy có đi với ai thì liên quan gì đến em chứ?”
“Em chỉ là nghĩa muội, không cần phải phiền người ta.”
Anh trai tôi tôi chằm chằm, như thể muốn tìm ra điều gì đó trên gương mặt tôi.
Hôm nay là sinh nhật của Hứa Gia Niên.
Chúng tôi đã hẹn nhau, hôm nay sẽ công khai mối quan hệ.
Nhưng tôi không ngờ, ấy lại gọi Bạch Nguyệt Quang của mình – Tống Đào – đến.
Lúc này, Hứa Gia Niên và Tống Đào quay lại.
Mắt ấy đỏ hoe, trông như vừa khóc.
Hứa Gia Niên nắm tay ấy, thỉnh thoảng nhẹ giọng an ủi.
Anh trai tôi huýt sáo một tiếng.
“Hứa Gia Niên, Tống Đào, hai người quay lại rồi à?”
Lời vừa dứt, Hứa Gia Niên giật mình ngước lên, ánh mắt thoáng qua chút hoảng loạn.
“Cậu linh tinh gì thế? Tôi với ấy là học cũ, quan tâm nhau chút thì sao?”
Anh trai tôi lại không biết xấu hổ mà ghé sát lại.
“Vậy tôi cũng là học cũ của cậu này, cậu quan tâm tôi chút không ~”
Hứa Gia Niên bật , đẩy tôi một cái.
“Tránh ra!”
Thấy Tống Đào nép vào như chim nhỏ, tôi kéo trai mình lại.
“Anh à, đừng phiền thế giới hai người của nhị ca và chị Tống Đào nữa, mau về ăn cơm đi.”
Vừa , tôi vừa tươi Hứa Gia Niên.
“Phải không, nhị ca?”
Nghe cách tôi gọi, sững lại.
Ánh mắt tôi đầy phức tạp, cuối cùng không gì, chỉ lặng lẽ tiễn Tống Đào rời đi.
Hai người vừa rời khỏi bàn tiệc, xung quanh lập tức râm ran những lời bàn tán.
“Tôi đã bảo mà, Bạch Nguyệt Quang sát thương mạnh lắm!”
“Nhìn cách hai người họ tối nay tương tác, tám phần là quay lại rồi.”
“Đúng rồi, năm đó Tống Đào bị suy thận, cần gấp một quả thận. Hứa Gia Niên không hai lời, lập tức hiến cho ấy.”
“Chưa kịp hồi phục đã chạy đến bệnh viện chăm sóc, còn không tiếc nửa mạng sống, lần này Tống Đào về nước, chắc chắn sẽ không chia xa nữa đâu.”
Nghe những lời đó, tim tôi đau đến không thở nổi.
Hóa ra, số phận của họ vốn dĩ đã gắn chặt vào nhau.
Chỉ có tôi, như một con ngốc, duy trì một mối quan hệ không thể lộ ra ánh sáng.
Kiếp trước, sau khi tôi kết hôn với Hứa Gia Niên, tất cả đều thay đổi.
Anh không còn chạm vào tôi, ngủ riêng, thậm chí ăn cơm cũng dùng đũa riêng.
Đến khi bố mẹ giục sinh con, mới miễn cưỡng ôm tôi “thực hiện nghĩa vụ”.
Tối hôm đó, bảo tôi tắt đèn, nhắm mắt suốt quá trình, như thể đang chịu đựng một điều ghê tởm.
Kết quả là sáng hôm sau, lập tức đến nhà Tống Đào, cả đêm không về.
Bạn thấy sao?