Khi Tình Yêu Không [...] – Chương 3

Chu Cảnh Sâm đột nhiên lạnh lùng liếc mấy người kia.

Thậm chí còn trực tiếp bỏ đi.

Bạn của ta hơi lúng túng xin lỗi tôi.

Tôi xua tay, cũng quay người bỏ đi.

Ăn cơm xong về đến dưới ký túc xá.

Lại gặp Chu Cảnh Sâm và mới.

ôm cổ Chu Cảnh Sâm, thỉnh thoảng kiễng chân đòi hôn.

Nhưng vẻ mặt Chu Cảnh Sâm dường như hơi thiếu kiên nhẫn.

Tôi đi ngang qua không hề liếc mắt, đang định bước vào cổng ký túc xá.

Chu Cảnh Sâm bỗng nhiên gọi tôi: “Giang Miên.”

Tôi dừng bước một chút không dừng lại.

Chu Cảnh Sâm lại gọi: “Giang Miên, gọi đấy, không nghe thấy à?”

Anh ta đẩy trước mặt ra, đi thẳng đến trước mặt tôi.

“Có chuyện gì?” Tôi bình tĩnh ta.

“Có chuyện.”

“Ừm, đi.”

Bạn mới của Chu Cảnh Sâm đi theo, áp sát vào ta, ánh mắt tôi đầy địch ý.

“Trước đây hay mua bánh kem cho tôi ở tiệm nào .”

Chu Cảnh Sâm lười biếng ôm , xuống tôi từ trên cao.

“Bạn tôi cũng rất thích ăn bánh kem, tôi muốn mua cho ấy.”

“Là tôi tự .”

Ánh mắt tôi vẫn bình tĩnh: “Nếu ấy muốn ăn, tôi có thể gửi công thức cho ấy.”

Chu Cảnh Sâm cau mày: “Không cần phiền phức , thế này đi, giúp tôi hai cái.”

“Tất nhiên, tôi sẽ trả tiền cho .”

Tôi mỉm : “Xin lỗi, bây giờ tôi không có thời gian.”

“Là không có thời gian, hay là không muốn?”

Chu Cảnh Sâm tôi như như không: “Ghen rồi à?”

Tôi bỗng nhiên cảm thấy chán nản vô cùng.

Không muốn tranh cãi cũng không muốn lãng phí lời vào những chuyện vô bổ này nữa.

“Anh nghĩ sao cũng .”

Tôi lách qua ta, nhanh chóng bước vào ký túc xá.

Vừa vào phòng, cùng phòng đã kéo tôi ra cửa sổ.

Dưới lầu, Chu Cảnh Sâm và mới hình như đang cãi nhau.

Một lúc sau, ta mất kiên nhẫn hất tay ra, trực tiếp lái xe bỏ đi.

đứng dưới lầu khóc một lúc lâu, cũng ủ rũ bỏ đi.

Bạn cùng phòng hơi tiếc nuối: “Miên Miên, tớ cảm thấy trong lòng Chu Cảnh Sâm vẫn còn thích cậu.”

“Có phải ta cố chọc giận cậu, muốn cậu chủ lành trước không?”

Tôi chọc trán cùng phòng: “Đọc ít truyện ngôn tổng tài bá đạo đi, đọc nhiều hỏng não đấy.”

Vì thích Chu Cảnh Sâm, trước đây tôi đã thẳng thừng từ chối hôn ước do gia đình sắp đặt.

Bây giờ họ biết tôi muốn ra nước ngoài, liền lại nhắc đến chuyện cũ.

“Cậu, cháu suy nghĩ thêm không?”

“Được rồi, bây giờ cháu còn muốn tiếp tục học, chuyện kết hôn cũng không vội.”

“Trước khi ra nước ngoài, gặp mặt trước đã, ít nhất cũng phải là người cháu thích.”

“Vâng ạ.” Tôi không từ chối ý tốt của họ nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...