* Ngoại truyện
Lâm Duy mở mắt, không còn cảm giác nặng nề, không còn tiếng mưa rơi hay những cơn đau trong lòng.
Mọi thứ quanh sáng rực, một thứ ánh sáng dịu dàng và ấm áp, khác hẳn với thế giới tăm tối mà đã từng sống.
Anh đứng đó, xung quanh với đôi mắt ngỡ ngàng.
Dưới ánh sáng huyền bí, một bóng dáng quen thuộc từ từ hiện ra. Tiểu Anh.
Lâm Duy không thể tin vào mắt mình, lại biết chắc chắn rằng, người trước mặt chính là .
Tiểu Anh, mà đã mất, người mà đã bỏ rơi trong những tháng ngày đầy tiếc nuối.
Tiểu Anh không còn vẻ yếu đuối như những ngày cuối đời, không còn ánh mắt mệt mỏi, mà là một tràn đầy sức sống.
Nụ của rạng rỡ, ánh mắt không còn sự buồn bã mà chỉ là sự bình thản, một sự bình thản mà chưa bao giờ thấy trước đây.
"Em..."
Lâm Duy nghẹn ngào, bước đến gần, muốn chạm vào , lại sợ rằng nếu chạm vào , mọi thứ sẽ biến mất.
"Em là thật sao?"
Tiểu Anh , đôi mắt không còn sự giận dữ hay đau đớn như đã tưởng.
"Anh không phải lo lắng nữa. Em ổn rồi."
Lâm Duy , nước mắt lại tràn ra, lần này là những giọt nước mắt hối hận.
"Anh xin lỗi, Tiểu Anh. Anh xin lỗi vì tất cả. Nếu có thể quay lại, sẽ lại từ đầu, sẽ em, sẽ ở bên em, sẽ không bao giờ để em chịu đựng một mình..."
Tiểu Anh lắc đầu nhẹ nhàng, ánh mắt đầy sự bình yên.
"Anh đã rất nhiều điều sai trong quá khứ, Duy. Nhưng em không muốn tiếp tục sống trong quá khứ ấy nữa."
Lâm Duy ngỡ ngàng, giọng run lên vì đau đớn.
"Em không muốn gặp lại sao?"
Tiểu Anh mỉm , nụ đó không còn buồn bã, chỉ là sự nhẹ nhàng, thanh thản.
"Không phải không muốn. Chỉ là, em mong kiếp sau, chúng ta sẽ không còn duyên nợ nữa."
Lâm Duy không thể hiểu ngay lập tức, khi vào mắt , biết rằng đây không phải là lời tức thời, mà là lời từ trái tim của Tiểu Anh.
Cô muốn giải thoát khỏi mối quan hệ đầy đau đớn này.
Cô đã chịu quá đủ rồi.
"Em có thể đi rồi sao?"
Lâm Duy hỏi, giọng như nghẹn lại trong cổ.
"Em chuẩn bị đi rồi, Duy à."
Tiểu Anh trả lời, giọng dịu dàng.
"Chỉ có là chưa hiểu thôi. Em muốn buông tay, sống tốt cho chính mình. Em không muốn phải đau khổ vì em nữa."
Lâm Duy cảm thấy nghẹn ngào, rồi nhận ra, đây chính là điều mà Tiểu Anh muốn.
Cô muốn sống tiếp, không phải để trả giá cho những sai lầm, mà để sống vì chính mình.
Anh biết rằng đã ra đi để tìm thấy bình yên, và không thể giữ lại vì sự yếu đuối của mình.
"Kiếp sau... không có nữa, phải không?"
Lâm Duy hỏi, ánh mắt đầy sự tiếc nuối.
Tiểu Anh mỉm nhẹ.
"Kiếp sau, em mong chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa. Hãy sống tốt, Duy, hãy một người xứng đáng hơn em."
Cô bước lùi lại một bước, rồi quay người, bước vào ánh sáng mờ ảo, và dần biến mất trong làn sương mù.
Lâm Duy đứng đó, theo bóng dáng của , lòng đau như cắt.
Anh muốn gọi tên , muốn giữ lại, biết rằng đó là điều không thể.
Anh đã mất rồi, và không có gì có thể thay đổi .
Khi bóng dáng của Tiểu Anh hoàn toàn biến mất, Lâm Duy cuối cùng cũng hiểu.
Anh không thể giữ lại, và nếu muốn đi, phải để ra đi.
Anh quay người, bước đi giữa thiên đường tĩnh lặng, nơi không còn sự đau đớn, không còn những hối hận.
Anh sẽ sống vì chính mình, vì những kỷ niệm đẹp đẽ mà Tiểu Anh đã mang lại.
Hết!
Bạn thấy sao?