Khi Tình Yêu Đến [...] – Chương 6

(9)

Lâm Duy ngồi một mình trong căn phòng tối, căn phòng mà trước kia còn ngập tràn tiếng và những khoảnh khắc ngọt ngào với Tiểu Anh.

Giờ đây, chỉ còn lại sự tĩnh lặng. 

Không còn , không còn niềm vui, không còn lý do để tiếp tục.

Anh ra ngoài cửa sổ, mưa rơi lất phất, nhè nhẹ như những giọt nước mắt không ai thấy

Tiếng mưa rơi càng tăng thêm cảm giác đơn, trống vắng trong lòng .

"Tiểu Anh… em đã đi rồi." 

Lâm Duy thì thầm, đôi mắt đã sưng húp vì thiếu ngủ và những đêm không ngủ

Mỗi lần nhớ lại, nỗi hối hận lại càng lớn hơn, như một vết thương không bao giờ lành.

Anh không biết mình đã sai ở đâu, chỉ biết rằng khi còn có bên cạnh, đã không trân trọng. 

Những ngày tháng đó, chỉ sống cho bản thân mình, không màng đến , đến những giọt nước mắt âm thầm của Tiểu Anh. 

Anh chỉ có thể thấy những sai lầm của mình khi không còn nữa.

Mọi thứ đã quá muộn.

Lâm Duy mở cuốn nhật ký mà Tiểu Anh đã để lại cho , những dòng chữ quen thuộc vẫn còn nguyên, mỗi lần đọc lại, trái tim như bị xé rách thêm một lần nữa.

"Ngày hôm nay, tôi vẫn cảm thấy đau, tôi không thể cho biết. Anh bận bịu với cuộc sống của mình rồi, sẽ không cần tôi nữa đâu. Tôi không muốn là gánh nặng của ..."

Những dòng này như một nhát dao đâm thẳng vào tim

Cô đã cảm thấy như trong những ngày cuối, lại không thể hiểu

Anh đã bỏ lại một mình, để phải chịu đựng trong lặng lẽ.

Bây giờ, lại, cảm thấy tất cả những gì mình có đều không còn ý nghĩa. 

Tiểu Anh đã ra đi mãi mãi, và chỉ còn lại những kỷ niệm đau đớn, những lời hối hận không thể thay đổi quá khứ.

Lâm Duy đứng dậy, bước đến chiếc bàn nơi để những viên thuốc ngủ. 

Đôi tay run lên, không ngừng lại. 

Anh đã quá mệt mỏi, quá đau đớn. 

Anh không thể tiếp tục sống trong sự dằn vặt này.

Anh cầm lấy chai thuốc, mở nắp và đổ một nắm thuốc vào lòng bàn tay. 

Đúng lúc này, hình ảnh của Tiểu Anh lại hiện lên trong đầu

tươi, ánh mắt trong sáng, đầy thương và hy vọng. 

Nhưng giờ đây, không còn ở đây nữa.

"Tiểu Anh... Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi em." 

Lâm Duy khẽ thì thầm, ánh mắt đầy sự tuyệt vọng. 

Anh không thể sống tiếp nữa, không thể chịu đựng nỗi đau này nữa.

Với tay cầm lấy ly nước, nuốt viên thuốc xuống, không còn gì ngoài một nỗi hối tiếc khôn nguôi. 

Anh khép mắt lại, và trong khoảnh khắc cuối cùng, ước ao có thể quay lại thời gian, ước ao có thể lại mọi thứ từ đầu, để không bao giờ phải mất đi Tiểu Anh.

Nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng.

Lâm Duy gục xuống, trong sự tĩnh lặng của đêm, trong những cơn mưa lất phất, ra đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...