Khi Tình Yêu Đến [...] – Chương 5

(8)

Lâm Duy cầm cuốn nhật ký trong tay, lòng rối bời, đôi tay run rẩy. 

Đây là cuốn nhật ký mà Tiểu Anh đã viết trong những ngày cuối cùng. 

Lúc đó, đã biết bệnh của mình không thể cứu vãn, vẫn cố gắng sống một cách bình thản, để không ai phải lo lắng.

Khi mở từng trang sách, từng chữ viết, từng dòng cảm mà Tiểu Anh đã ghi lại, trái tim như bị bóp nghẹt.

"Ngày hôm nay, tôi cảm thấy thật mệt mỏi. Cơn đau ngày càng dữ dội, tôi không thể để biết. Anh đã quá mệt mỏi vì tôi rồi. Tôi không muốn thêm lo lắng. Anh vẫn còn cả một cuộc đời phía trước, tôi không thể để mình gánh nặng của ."

Lâm Duy nhắm mắt lại, những lời đó như một cú tát vào mặt

Anh không thể nào ngờ , trong khi thờ ơ, đi tìm niềm vui tạm bợ, Tiểu Anh vẫn vô cùng, đến mức không muốn phải lo lắng.

"Ngày mai là một ngày mới. Tôi sẽ cố gắng dậy sớm, mặc đồ thật đẹp, và thật tươi khi gặp . Tôi không muốn thấy tôi yếu đuối. Anh đã phải chịu quá nhiều rồi. Nếu tôi có thể, tôi chỉ muốn nhớ đến tôi như một người con mạnh mẽ, không phải là người bệnh tật."

Lâm Duy thở hắt ra, không thể đọc tiếp nữa. 

Anh rơi nước mắt, không thể ngừng

Anh nhớ lại những lần Tiểu Anh trong khi cơ thể yếu đi từng ngày, nhớ lại ánh mắt cố giấu đi sự đau đớn trước khi rời bỏ .

Khi đặt cuốn nhật ký xuống, mọi thứ xung quanh như ngừng lại. 

Anh đã gì trong suốt thời gian qua? 

Anh đã bỏ đi khi cần nhất, để giờ đây ra đi trong đơn. 

Anh không thể tha thứ cho mình.

Nhưng ngay lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên. 

Cánh cửa phòng mở ra, và ba người thân của Tiểu Anh bước vào, khuôn mặt họ đầy lo lắng và tức giận.

"Anh đang ?" 

Một trong số họ, Mai, hét lên. 

"Anh biết không, Duy, Tiểu Anh đã hết lòng, đã đối xử với ấy như thế nào?"

Lâm Duy chỉ đứng im, không dám gì. 

Anh không có lời để biện minh cho mình.

"Anh không xứng đáng với ấy!" 

Mai tiếp tục, giọng run lên vì giận dữ. 

"Cô ấy đã dành cả trái tim cho , và chỉ biết bỏ rơi ấy. Lúc ấy cần nhất, lại không ở đó."

Một người khác của Tiểu Anh, Minh, cũng lên tiếng.

"Anh không chỉ bỏ mặc Tiểu Anh, còn không hề hiểu những gì ấy phải trải qua. Cô ấy đã viết trong nhật ký rằng ấy không muốn lo lắng, không bao giờ thấy điều đó. Anh chỉ nghĩ đến mình, nghĩ đến sự tự do của ."

Lâm Duy cảm thấy như mình đang bị xét xử, không thể phản bác. 

Mọi lời chỉ trích của như từng nhát dao đâm vào tim , mỗi lời là một vết cắt sâu, mỗi câu trách móc là một cơn sóng xô đẩy ra xa khỏi những gì từng có.

"Anh nghĩ ấy sẽ tiếp tục sao?" 

Mai lạnh lùng .

"Anh đã bỏ đi, để ấy phải chịu đựng mọi thứ một mình. Anh thật sự không biết tiếc nuối sao?"

Lâm Duy không gì. 

Anh chỉ cúi đầu, từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt

Anh không thể gì, không thể bào chữa. 

Anh đã quá sai rồi.

Cuối cùng, những người của Tiểu Anh rời đi, để lại trong sự đơn tuyệt vọng. 

Cả căn phòng như sụp đổ dưới chân

Anh ngồi bệt xuống sàn, không còn sức lực để đứng lên.

Mỗi lời chỉ trích, mỗi sự đau đớn từ bè Tiểu Anh như một bản án, một hình không thể tránh khỏi. 

Anh đã mất mãi mãi, và giờ đây chỉ còn lại những lời hối hận, những điều không thể thay đổi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...